BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 179

Nàng sững người, nàng đứng trơ như tượng, một bức tượng trắng, hết mực
hài hòa.

- Hắn đó, - nàng thì thầm.

- Hắn nào cơ? - nàng đưa tay che miệng tôi lại, khi tôi hỏi.

Nàng vội vàng mặc quần áo, chẳng biết tôi đã tự động làm theo nàng từ

lúc nào. Tiếng gõ cửa biến thành thứ âm thanh cực kì tàn nhẫn, như có
người đá mạnh vào cánh cửa. Nàng trải lại vải trải giường và nàng chạy qua
lại như người đang khiêu vũ, xóa sạch mọi dấu vết sự hiện diện của chúng
tôi.

- Bây giờ chúng mình chui qua cửa sổ, nhanh lên anh! – nàng nói.

Nàng nói như thể nàng rủ tôi chơi trò trốn tìm. Nàng tắt đèn. Nàng lôi bó

huệ ra khỏi bình hoa, rõ ràng nàng muốn mang bó hoa đi theo. Tôi phản
đối. Tôi vào đây qua cửa chính và tôi muốn đi ra cũng bằng cửa chính... tôi
không bận tâm đến kẻ nào đó ghen tuông. Miệng nàng lẩm nhẩm, nhắc đi
nhắc lại cái gì đó nhiều lần, tôi không hiểu nàng nói gì, nhưng nhìn giọng
điệu xem chừng có nguy cơ, tôi rất lo khi nàng cố kéo tôi ra cửa sổ.

Một chiếc thang gấp bằng sắt để ở góc tối căn phòng. Tôi thấy mình

giống hệt một thằng bé đang tìm cách trốn ra khỏi nhà – lúc nào tôi cũng
thích mái nhà, leo trên mái nhà là điều tôi ao ước từ hồi còn nhỏ. Trời tối,
nồng nặc mùi giấy dầu bốc hơi sau cơn nắng gắt ban ngày. Nàng đưa bó
hoa cho tôi, rất nhẹ nhàng, để không làm nát cánh hoa, nàng khéo léo chui
qua cửa sổ, rồi lại cầm lấy bó hoa, còn tôi làm nhiệm vụ vác thang. Nàng
nắm lấy bàn tay rảnh của tôi, dắt tôi đi qua tấm ván nhỏ bắc làm cầu.

- Tại sao lại làm thế này hả em? – tôi hỏi.

- Hắn có thể giết, - nàng nói, lạc giọng, điều làm tôi tin.

Phải chăng đó là tình nhân của nàng, một thằng điên nào đó, hay chỉ là

cha nàng mà thôi? Chúng tôi bước nhanh, có lúc mò mẫm. Cũng may tôi
không sợ trên cao, có lần tôi đã leo núi rồi mà. Bỗng nhiên tôi nhận ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.