BAN CÔNG LÊN TRỜI - Trang 180

nàng đi trên mái nhà rất thoải mái, như đi trong phòng mình vậy. Tôi thử
mường tượng trong đầu, hai đứa chúng tôi, ở chính trung tâm thủ đô
Warszawa, đang tìm đường tẩu thoát, tay vác thang, tay cầm hoa huệ, dưới
ánh trăng suông, nhìn từ xa chắc là thấy trăng trắng. Các ngôi nhà ở đây
cao thấp khác nhau, nhưng nàng biết hết tất cả mọi đường qua lối lại, nhất
định đã nhiều lần nàng phải đi lối này rồi. Nàng chỉ cho tôi góc tường, nơi
để lại chiếc thang.

- Còn bó hoa thì sao? - tôi hỏi.

- Anh chẳng biết gì cả! - trong giọng nói của nàng tôi nhận ra nàng bực

mình thật sự.

Tôi muốn hỏi nàng rất nhiều điều, nhưng bây giờ không phải lúc chuyện

trò với nàng. Nàng có một mục tiêu nào đó và nàng đang hướng tới mục
tiêu này. Một ban công trong ngôi nhà xây từ trước chiến tranh, bị nứt vỡ,
chắc từ hồi nổ ra cuộc nổi dậy, treo lơ lửng ở chỗ dị thường, không cân đối,
gần mái nhà.

- Chỗ này, - nàng nói với vẻ hài lòng, như thể rốt cuộc chúng tôi đã tìm

được một quán cà phê xứng tầm, - chỉ cần đu hai tay mà thả người xuống,
em làm được, còn anh?

- Anh phải trèo xuống thôi, - tôi nói, ra bộ một thằng đàn ông nhát gan,

cho thêm phần mỉa mai, - tôi luôn luôn biết trước, hoặc nhiều hoặc ít, tôi tụt
khỏi đỉnh là để làm gì, còn bây giờ thì tôi chẳng biết.

- Em đang cứu mạng sống của hai đứa chúng mình, - nàng nói chắc nịch,

như thể đó là điều hiển nhiên và chỉ có kẻ ngây thơ như tôi mới có thể coi
thường.

Tôi giúp nàng bước sang một ban công rộng, mặc dù nàng tự nhảy sang

được, nàng khéo như một con sóc. Tôi quăng bó hoa, để nhảy sang cho nó
oách, như một chàng trai, ít ra tôi nghĩ như vậy. Đàng sau cánh cửa kính
sáng ánh đèn. Tôi chẳng biết, tôi mong chờ được chiêm ngưỡng cái gì,
nhưng tôi biết, tôi đang nhìn thấy cái gì. Đó là một bức tranh hiện thực gây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.