thể nó rất quan trọng. Chú ấy hỏi em và lắng nghe câu trả lời. Chú
ấy khôn ngoan hơn bất kỳ ai quanh em. Chú ấy luôn tỏ ra cộc cằn
và hành xử như thể bực mình vì phải dành thời gian cho em, nhưng
điều đó không đúng, và chú ấy đã dạy em những điều hữu ích. Ý
em là bố Daniel sẽ bảo em rằng điều quan trọng là sống cuộc đời
yên bình và cố gắng hòa hảo với mọi thứ khác.”
“Daniel là ai?”
“Bố em,” Tess nói. “Vấn đề là bọn trẻ con trong khu tập thể có
thể hơi hung hãn, và thật khó để sống một cuộc đời an lành khi anh
bị Nazis-bé-nhỏ chèn ép. Không nói quá là em đã sợ phải đánh trả
nhưng lại không biết nên làm thế nào. Vì vậy em đã hỏi Lanny, và
chú nói chìa khóa của việc đấu tranh là không bao giờ đấu tranh,
trừ khi nguyên nhân quan trọng đến nỗi cháu không thể không bảo
vệ nó, và những mất mát cháu phải chịu đựng là những thứ cháu có
thể chấp nhận mất đi. Sau đó ông nói, nếu chú quyết định đấu
tranh thì điều phải nhớ là chú sẽ bị thương, vì đó là điều sẽ xảy ra
trong chiến đấu, bởi vậy chú có thể chuẩn bị tinh thần ngay từ
đầu và không quan tâm khi nào nó diễn ra.”
“Lời khuyên tuyệt vời cho một đứa trẻ,” Nick nói, cố không gắt
gỏng như anh đang cảm thấy.
“Đấy là lời khuyên tuyệt vời cho bất cứ ai,” Tess nói. “Thực tế
sau đó em đã tránh khỏi hầu hết đám ấy bởi vì em không mấy
bận tâm về những thứ bọn chúng đang gây sự với em. Và khi đánh
trả, em tấn công bằng hết sức bình sinh vì biết rằng dù sao thì
mình cũng sẽ bị nện thôi. Sau vài lần, những đứa khác hầu như để
em yên. Đấy luôn là cách của Lanny. Chú ấy sẽ bảo anh điều hữu
ích, điều thật sự hiệu quả. Như chuyện về CinderTess. Bất kể chú
ấy thay đổi nó bao nhiêu chăng nữa, nó luôn kết thúc bằng một
cuộc sống hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau có được nhờ nỗ lực biến