này cần chút náo động trong đời nó. Và em cũng vậy.” Cô đi sang
một phía của cây đàn, nhún mình nhảy lên nắp, đu đưa chân trong
sự phóng túng bất chợt và mỉm cười với anh một cách quỷ quyệt.
“Tới đây.”
“Em điên à?” Nick vừa hốt hoảng vừa bị khuấy động. “Xuống
khỏi đó đi.”
“Thôi nào, Nick.” Tess nằm duỗi theo chiều dài cây đàn và để
cánh tay lủng lẳng phía trên dàn phím. Nick cố giữ tâm trí mình rời
khỏi những đường cong của cô và bám lại ở phần xuống-khỏi-đó-đi.
“Hãy đấu tranh cho loài người nào. Chứng minh anh không phải rô-
bốt. Qua đây và làm tình với em.”
“Tess...”
“Nếu anh lo lắng về việc em sẽ phá hủy một nhạc cụ tuyệt vời,”
Tess nghiêng đầu nhìn anh từ trên xuống dưới, “đừng nghĩ thế
nữa. Người ta đã làm điều đó khi họ biến đổi nó rồi. Anh có thể tin
họ đã làm thế không?”
“Không,” Nick bị phân tâm khi cô lăn mình nằm sấp xuống và
hất giày ra. “Em đang làm gì thế?”
Tess chống cằm lên tay. “Anh đã từng xem Những chàng bán
bánh thần thoại chưa?”
“Rồi. Xuống khỏi cây đàn đó đi.” Nick đi tới bậc cửa, kiểm tra
hành lang. Không thấy bóng người trong phạm vi vài dặm, điều đó
làm đầu óc anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh quay lại, thấy Tess đã
xuống khỏi cây đàn, điều đó còn làm anh nhẹ nhõm hơn nữa.
Nhưng rồi cô luồn tay dưới váy, kéo chiếc quần lót bikini đen của
mình ra, điều đó không làm anh nhẹ nhõm tí nào hết. Cô quăng cái
quần về phía anh, anh bắt lấy nó.