Lộc Viên Viên đã rất lâu không chủ động nghĩ về những chuyện này.
Cô ở nhà ông bà nội, ở ký túc xá, ở trong trường học, tất cả những
người ở bên cạnh cô đều là những người rất tốt.
Làm cho cô sắp quên đi, ở một nơi rất xa, cô còn có một ngôi nhà
khác.
Ký ức đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, chóp mũi của cô nhanh chóng
bị chua xót, kích thích đến tuyến lệ. Lập tức liền không khống chế được,
đợi khi cô ý thức được, trên mặt đã một mảng lạnh lẽo.
Cô nhanh chóng lau đi. Bởi vì nước mắt tới quá nhanh, khi mở miệng
nói chuyện thậm chí giọng mũi cũng đều không có.
Cô ăn ngay nói thật:
"Em đang nghĩ tới.... ba em."
Tô Lâm: ".....?"
Cô đang được anh cõng.
Động tác thân mật như vậy.
Cô nói cô nghĩ về ba mình?
Mẹ nó cái này là có ý gì??
Sau lưng anh nhìn rất giống một người cha già sao????
Sau câu nói này, rốt cuộc anh cũng không lên tiếng nói chuyện nữa,
âm thầm cắn răng tăng tốc độ, rất nhanh liền đến khu ký túc xá nữ.
Càng đi về trước, hẳn là sẽ có không ít nữ sinh, Lộc Viên Viên nghĩ
đến cảnh tượng anh ở trên lớp học tiếng Pháp đươc hoan nghênh như vậy,