Dận Chân ngẩng đầu nhìn Điềm Nhi.
Đôi mày thanh tú của tiểu thê tử hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt thật to
lóe lên cảm xúc bi thương, không có chút nào che dấu cũng không có chút
nào làm ra vẻ, nàng là đau lòng thật sự.
Tại sao? Bọn họ đối xử với nàng như vậy, tại sao còn phải đau lòng thay
cho họ?
“Nàng...” giọng hắn có chút khàn khàn: “Không hận họ sao?”
“Hận?” Điềm Nhi giống như nghe được loại chuyện gì lạ lùng, chớp
chớp mắt. Sau đó, trong cái chớp mắt tiếp theo nhếch miệng lên. “Ở trong
lòng gia, thiếp là nữ nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Nha đầu ngốc! Dận Chân nhìn bộ dạng nghển cổ của nàng, lặng lẽ lắc
đầu.
Nàng cũng không biết, nếu không phải nàng vừa vặn mang thai, những
lời nói kia của Đức Phi có thể hủy diệt tất cả thanh danh của nàng, đến lúc
đó nàng lấy cái gì mà đứng trước mặt mọi người.
“... Vả lại, sau đó ngạch nương cũng sai người mang đến nhiều dược đến
cho thiếp đó thôi!” Điềm Nhi nhìn ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, nhẹ
nhàng nói: “Bất kể thế nào, bà cũng là ngạch nương chúng ta a!”
Huyết mạch, đó là thứ ràng buộc mà không lúc nào xóa đi được.
Dận Chân trầm mặc không nói.
“Ngày mai thiếp sẽ bảo Phỉ Thúy đến chùa dâng chút tiền nhang đèn,
nhờ các đại sư nơi đó niệm vài ngày vãng sinh chú, dù nói thế nào, đáng
thương nhất vẫn là đứa bé kia.” Nói xong, nàng liền phủ bàn tay nhỏ của