BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 177

“Giống! Thật giống a!” mẹ Điềm Nhi duỗi tay bế tiểu tử béo lên, nghe

mùi sữa thơm trên người, thao thao không ngừng: “Thằng bé này giống y
chang con hồi nhỏ, quả thực là trong một khuôn đúc ra.”

Điềm Nhi nghe vậy cực kỳ

囧. Thầm nghĩ, lúc mình sinh ra vì thiếu

tháng, tổng cộng nặng có ba cân hơn, yếu ớt y như con mèo con, còn Tám
Cân mặt béo tròn vo như quả cầu thịt không là thịt kia, làm sao lại giống
được nha?

“Nhìn này, lông mày này, đôi mắt này...” mẹ Điềm Nhi cười vui vẻ đầy

mặt: “Vừa nhìn liền biết là có phúc rồi.”

Đối với điểm này, Điềm Nhi thừa nhận, nói như thế nào Tám Cân cũng

là Hoàng tôn, xuất thân dòng máu cao quý áo cơm không lo, làm sao mà
không có phúc khí được nha.

Mẹ Điềm Nhi vừa yêu thích nựng bế bồng cháu ngoại cưng, vừa cúi đầu

dùng miệng cắn cắn lên mặt núc ních thịt của thằng bé.

Tám Cân phi thường nể tình, toét miệng cười đùa “Ha ha ha”, gương

mặt đáng yêu kia chọc cho mọi người trong phòng đều bật cười.

Dỗ thật lâu, Điềm Nhi mới bảo Tiền ma ma đến bế Tám Cân đi bú. Lúc

này đã gần giữa trưa, Điềm Nhi gọi San Hô dọn cơm, vì nàng đang ở cữ
nên không thể xuống giường, nên ngồi ăn trên giường. Đại khái là vì cùng
ăn với ngạch nương, trong lòng nàng vui vẻ, nên ăn nhiều hơn so với bình
thường. San Hô cùng Phỉ Thúy thấy vậy trong lòng rất mừng, dạo gần đây,
vì khí trời càng nóng lên, nên chủ tử nhà các nàng lại bắt đầu ăn không
ngon miệng.

Cơm nước xong xuôi, Điềm Nhi đuổi mọi người ra ngoài, chỉ tâm sự

cùng ngạch nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.