BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 179

Hai mẹ con nhìn nhau, đồng thời phá lên cười.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Điềm Nhi lại khôi phục như bình thường,

có điều lúc ở cữ thực gian nan, khí trời lại càng ngày càng nóng, làm cho
nàng luôn cảm giác trên người mình khó ngửi, ngay cả buổi tối Dận Chân
đến, đều bị đuổi ra ngoài, bởi vì nàng sợ vị hôn phu đại nhân ghét bỏ nàng
ngày ngày không tắm dính dớp, lúc Tám Cân một tháng tuổi, cuối cùng
Điềm Nhi cũng chào tạm biệt với chăn đệm, trùm đầu, và canh giò heo.

Khang Hy năm thứ 47, ngày mồng 10/10, phủ Tứ bối lặc mở tiệc mừng

đầy tháng của tiểu a ca.

Sáng sớm, Điềm Nhi đã dậy thật sớm, mở mắt ra chuyện thứ nhất là gọi

San Hô, nàng muốn tắm rửa thay quần áo.

“Chủ tử, nước ấm đã sớm chuẩn bị rồi, nô tỳ còn rải cánh hoa hồng ngài

thích nhất nữa.” Phỉ Thúy cùng đi tới nói.

Điềm Nhi nghe vậy hài lòng gật đầu.

Nếu là bình thường thì nàng đều dùng sữa tắm, nhưng gần đây... Điềm

Nhi cúi đầu nhìn đôi đồi núi của mình, quả thực dùng từ “lớn mạnh vượt
bậc” cũng không đủ hình dung, hu hu ~~ ... vẫn nên thôi đi, hiện tại nàng đã
đủ “Sữa” lắm rồi.

Tắm một cái ước chừng hơn một canh giờ, đợi lúc Điềm Nhi lau người,

khoác quần áo về phòng, đã thấy Dận Chân đang đứng cạnh nôi ngắm nhìn
tiểu tử nào đó vẫn còn đang nằm ngáy o o.

“Gia tới rồi.” Điềm Nhi mỉm cười, hành lễ một cái.

Dận Chân quét mắt một vòng trên người nàng: “Đã có thể dậy rồi sao?

Nhìn cũng không tệ lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.