“Nô tỳ bái kiến Nữu Cỗ Lộc phu nhân.” Tiền ma ma hành lễ nói.
Thoạt nhìn khác hẳn với Liễu ma ma cứng nhắc nghiêm khắc, khuôn
mặt tròn như chiếc dĩa bạc của Tiền ma ma tỏ ra hòa khí hơn, thấy mẹ Điềm
Nhi không ngừng nhìn đến hai chân của khuê nữ, bèn nén cười giải thích:
“Phu nhân không cần phải lo lắng, nô tỳ ngâm chậu nước này là dược thủy
bí chế của nội cung, giãn gân thông mạch rất tốt, cô nương ngâm chân vào,
nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau nhất định sẽ hoạt động như thường.”
Mẹ Điềm Nhi nghe vậy, trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một
hơi.
Tiền ma ma vừa nhìn liền biết hai mẹ con có chuyện muốn nói, bèn tìm
cớ lui ra ngoài.
“Cục cưng nhỏ của mẹ, mấy ngày nay thật khổ cho con!” mẹ Điềm Nhi
hai mắt mông lung đẫm lệ nói.
Hai vợ chồng Nữu Cỗ Lộc chưa từng nghĩ tới có một ngày khuê nữ nhà
mình sẽ đặt quan hệ với hoàng gia, trong kế hoạch của họ, muốn tìm cho
Điềm Nhi một nam nhân có gia đình bình thường, nhân phẩm tốt, biết vươn
lên, cho dù gia sản ít hơn chút cũng không sao, chỉ cần có thể đối xử tốt với
con gái họ. Bởi vì yêu cầu tiêu chuẩn thấp, cho nên từ nhỏ đến lớn, ngoại
trừ năm bảy tám tuổi có mời người dạy chút quy củ ra, đối với đứa con gái
bảo bối này, bọn họ hoàn toàn áp dụng phương thức nuôi dưỡng “ngàn theo
trăm thuận”.
Nhưng nào ngờ, người tính không bằng trời tính.
Một đạo thánh chỉ ban xuống, lật đổ toàn bộ kế hoạch của họ.
Thấy mẫu thân đại nhân đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, sắc mặt buồn bã,
Điềm Nhi liền biết là bà đau lòng vì mình.