“Mẹ, con không sao đâu!” Điềm Nhi cười híp mắt lắc lắc cánh tay mẫu
thân: “Ngài cũng không biết đâu, trong thời gian này con vậy mà có tiến bộ
đó, ngay cả mang hài đế cao vào cũng có thể đi vèo vèo trong phòng rồi,
chưa hết a, con còn học thiệt nhiều thiệt nhiều kiểu hành lễ khác nhau nữa
nha, nào là thượng lễ, thâm lễ, bình lễ và cả phúc lễ... nhiều ghê lắm, ngay
cả Liễu ma ma cũng khen con có tiến bộ lớn đó!”
Biết con gái cố làm mình vui, mẹ Điềm Nhi liền lau nước mắt, cười nói:
“Ngạch nương biết, cục cưng nhỏ của mẹ là thông minh nhất!”
“Hì hì... tất nhiên... tất nhiên...” Điềm Nhi nhõng nhẹo một lúc lâu mới
hỏi: “Mấy ngày nay a mã và ca ca có khỏe không ạ?”
Bởi vì Điềm Nhi đã được định danh phận, đã coi như là người hoàng
gia, mà đối với hoàng gia mà nói, trừ bỏ họ Ái Tân Giác La, những người
còn lại đại khái đều là nô tài là cỏ cây tầm thường. Điềm Nhi không muốn
nhìn thấy dáng vẻ cha và anh quỳ trước mặt mình, nên nhịn tương tư, bảo
họ không cần tới.
“Vẫn khỏe! Chính là rất nhớ con!”
Điềm Nhi thấp giọng nói: “Con cũng nhớ a mã và ca ca.”
Thấy vẻ mặt con gái xụ xuống, mẹ Điềm Nhi nén đau xót trong lòng, vội
dời đề tài: “Cục cưng ngoan, mẹ tới là nói cho con biết, rương hòm đồ cưới
của con mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, đây là danh sách, con xem còn thiếu gì
không?”
Điềm Nhi cầm một xấp giấy thật dày trong tay, lật lật vài trang, cái
miệng nhỏ nhắn trương thành chữ O: “Mẹ, phải chăng ngài muốn vét sạch
nhà chúng ta ư, ca ca ấy vậy mà vẫn còn độc thân đấy, nếu sau này không
lấy được vợ thì biết làm thế nào a?”