BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 213

“Tạ chủ tử ban thưởng.” San Hô thi lễ một cái: “Nha đầu Phỉ Thúy kia

đã sớm nhớ thương cây anh đào này rồi, như vậy càng vừa lòng nàng ta á.”

Điềm Nhi nghe xong chỉ khẽ cười cười, ngón tay trắng nõn ghim một

miếng đào, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Thấy chủ tử ăn miếng được miếng không, dần dần lại bắt đầu ngẩn

người thất thần, rốt cuộc San Hô không nhịn được, bèn nhỏ giọng hỏi:
“Phúc tấn, phải chăng Đức phi nương nương lại làm khó người?”

“San Hô, ngươi nói, phải chăng trên thế giới này tất cả mẹ chồng đều

không vừa mắt con dâu mình a!” Điềm Nhi chau mày, vẻ mặt phiền não thở
dài: “Tại sao bà ta không lo làm việc khác, cứ suốt ngày nhìn chăm chăm
vào hậu viện con trai mình chứ!” Cũng là nữ nhân như nhau, đáng ra phải
hiểu cho nhau chứ. Tại sao cứ phải ép nhau từng bước, chẳng lẽ bởi vì ta là
con dâu của bà, ta liền xứng đáng ‘bị đánh gãy răng còn phải nuốt vào
miệng’, phải mặt mũi vui vẻ chọn tiểu thiếp cho trượng phu?

Nghe ra ý tứ trong lời nói chủ tử, San Hô vẻ mặt chợt sa sầm, lo lắng

hỏi: “Đức phi nương nương, muốn ban người vào trong phủ chúng ta ạ?”

“Đúng thật là bà ta muốn vậy, đáng tiếc bây giờ không phải dịp tuyển tú

nữ, không có tú nữ cho bà ta ban vào.”

Dù sao trong thiên hạ, miễn qua vòng tuyển tú, tự ngự khẩu tứ hôn,

giống như chính nàng, đây tuyệt đối là ít lại càng ít. (ngự khẩu: miệng vua)

San Hô vỗ vỗ lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng Đức phi nương nương, muốn ta lập trắc phúc tấn...” Điềm Nhi

chậm rãi phun hạt đào ra, ngẩng đầu 45 độ, rất buồn bực nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.