BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 228

tai ương, aizz! Mà nói cũng thấy lạ, Triệu Giai cách cách đương yên đương
lành, trên mặt làm sao lại nổi lên mấy thứ đó được...”

Người còn lại nghe vậy, không khỏi càng hạ thấp giọng, Điềm Nhi dựng

thẳng lỗ tai, cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe được một hai.

“... Trong viện của Lý cách cách có trồng hoa mào gà... sau đó tặng một

chậu cho Triệu Giai cách cách... Có một lần ta nghe Tiểu Lan vụng trộm
nói, nàng phát hiện trong đất của chậu hoa đọng lại mấy thứ gì tròn tròn,
nghe như mùi của cặn thuốc gì đó... Ngươi cũng biết, nha đầu kia mũi tinh
lắm... Nói không chừng, chính là Lý cách cách giở thủ đoạn gì đó.”

“Aizz, những nữ nhân trong hậu viện vì tranh thủ tình cảm, thủ đoạn gì

mà không giở ra được a...”

Hai người càng nói càng hăng, càng nói càng không có tôn ti cao thấp,

Điềm Nhi khẽ nhíu mày.

Đã sớm không kềm chế được, lúc này Phỉ Thúy tiến lên một bước, gọi

to: “Là kẻ nào không biết quy củ ăn nói huyên thuyên, còn không mau lăn
ra đây.”

Bên trong, chợt im bặt.

Không bao lâu, hai tiểu nha hoàn tuổi không lớn, mặt mũi tái nhợt đi ra.

Phịch phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, rối rít dập đầu nói: “Phúc tấn tha
mạng, phúc tấn tha mạng, nô tỳ không dám nữa.”

“Chủ tử, không thể bỏ qua cho các nàng được.” Phỉ Thúy mặt cười thấm

sương lạnh, lạnh lùng nói: “Như đám nô tài không biết tôn ti trật tự, vụng
trộm nghị luận chủ tử này, nên đánh chết cho xong.”

Hai tiểu nha hoàn nghe xong, cả người lại run càng lợi hại, mang theo vẻ

tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.