BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 233

“Đây là lá cây, lá cây, Tám Cân nhìn này, lá cây màu gì đây này? A, té ra

là mày xanh a.” Cứ như vậy một đoạn lại một đoạn, Điềm Nhi hễ bắt gặp
cái gì sẽ chỉ vào giảng cho con cái đó. Đây là tảng đá, kia là lương đình, này
là cọng cỏ non, đó là hoa hồng, cái dĩa sáng sáng tròn tròn trên trời kia gọi
là mặt trăng, lấp lánh lấp lánh bên cạnh đấy, gọi là sao.

Dần dần, Tám Cân trở nên thành thật, cằm nhỏ tì trên vai ngạch nương,

vẻ mặt rất nghiêm túc lắng nghe. Điềm Nhi thấy vậy rất phi thường có cảm
giác thành tựu a, vì thế càng hăng say giảng dạy cho con.

Cuộc sống cứ từ những việc vụn vặt như thế mà chậm rãi trôi qua, một

ngày nọ, Tiểu Hỉ Tử vội vã đưa đến một phong thơ. Điềm Nhi mở ra đọc,
vẻ mặt liền kinh hỉ.

Bởi vì Dận Chân sắp trở về.

Những ngày đằng đẵng chờ đợi và nhớ mong luôn khó khăn như vậy,

Điềm Nhi gần như là đếm ngón tay mới trông chờ được đến ngày đó.

Cổng chính phủ Tứ bối lặc, nàng đứng nhón chân, nôn nóng ngóng

trông.

“Phúc tấn, phúc tấn...” bị sai chạy ra xa xem một chút, Tiểu Hỉ Tử hớn

hở vui vẻ chạy tới: “Gia đã về, đang đi tới bên này ạ.”

Vui mừng ý cười đầy tràn đáy mắt, Điềm Nhi có chút khẩn trương nhìn

lại mình. “San Hô, mau nhìn giúp ta, trâm cài trên đầu có bị lệch không.”

“Vẫn đẹp lắm ạ.” San Hô cười nói: “Phúc tấn hôm nay ăn mặc xinh đẹp

như vậy, gia thấy nhất định sẽ cao hứng.”

Điềm Nhi nghe xong, mặt phấn ửng đỏ cười cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.