BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 234

Tiểu Hỉ Tử nói quả nhiên không sai, chỉ một lát sau, một đám nam tử

giục ngựa đến gần, dẫn đầu không phải là vị hôn phu đại nhân Điềm Nhi
ngày nhớ đêm mong sao?

Gần như đã từ rất xa, Dận Chân đã bắt gặp một bóng dáng đỏ tươi đang

đứng trước cửa nhà mình. Liền thấy tiểu thê tử hơn một tháng không gặp,
thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, ngửa đầu, ánh mắt khi nhìn thấy
hắn, đột nhiên trào ra nước mắt.

Dận Chân xuống ngựa, đi thẳng đến bên cạnh nàng.

“Khóc cái gì!” Hắn khẽ trách, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng chưa bao giờ

có.

“Quá, quá vui mà thôi.” Điềm Nhi kích động cả người khẽ run, nếu

không phải lúc này đang ở nơi không tiện, nàng chỉ muốn đâm đầu vào
trong ngực nam nhân, không bao giờ chui ra nữa.

Dận Chân nghe vậy, sít sao nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử.

Nam chủ nhân của phủ Tứ bối lặc trở về, một phen bày tiệc mời khách

tất nhiên là không cần bàn tới. Đợi đến khi hai người có thể riêng cùng
nhau, đại não Điềm Nhi vì kích động mà trở nên ‘loạn thất bát tao’, lúc này
cũng đã thoáng khôi phục một chút.

Dưới ánh nến mờ nhạt, nàng cẩn thận quan sát gương mặt trượng phu.

Ừm, mặt như tấm gỗ (trơ ra không cảm xúc gì), thần sắc lạnh như băng, quả
nhiên là vị hôn phu đại nhân của nàng rồi... Hắc hắc...

Bên tai nghe tiểu thê tử cười ngây ngô, Dận Chân nhướn mày, duỗi tay

kéo cả người nàng vào trong lòng, siết chặt vòng tay.

“Cái eo của thiếp a...” Nhe răng há miệng phát ra một trận rên thảm,

Điềm Nhi vùi đầu nhỏ vào trong ngực nam nhân cầu xin tha thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.