Nhi liền thẳng đường hướng về phủ Tứ bối lặc, Tống thị cùng Lý thị đứng ở
cổng trong nghênh đón, Dận Chân không nói nhiều, chỉ tự mình đi đến thư
phòng, Điềm Nhi thì về Gia Hòa viện.
Đám người San Hô, Tiểu Hỉ Tử đã sớm đứng chờ ở dưới hành lang, thấy
Điềm Nhi đi tới, người người đều vẻ mặt tươi cười quỳ xuống, đồng thanh
nói: “Thỉnh an phúc tấn, cung nghênh phúc tấn hồi phủ.”
“Đám tinh quái này!” Điềm Nhi cười vội hạ tay: “Mau đứng lên đi, trời
rất lạnh, đều đứng cả đây làm gì, còn không mau vào phòng.”
Đám người vây quanh chủ tử, hi hi ha ha đi vào buồng trong.
Điềm Nhi thoát áo choàng trên người, gấp gáp hỏi: “Tám Cân đâu?”
San Hô nói: “Tối hôm tiểu a ca qua náo loạn cả đêm, bây giờ có chút
buồn ngủ, Tiền ma ma đang dỗ ngủ ạ.”
Điềm Nhi nghe xong, khẽ nhíu mày hỏi: “Sao lại náo, thân thể Tám Cân
có chỗ nào không khoẻ sao?”
“Phúc tấn yên tâm, tiểu a ca vẫn khỏe!” San Hô cười nói.
Điềm Nhi nghe vậy mới thoáng yên lòng một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Đại ma ma đến yết kiến.
Lần này, Điềm Nhi cùng Dận Chân đến thôn trang ôn tuyền, trong phủ
không có người chủ sự, nàng liền thỉnh Đại ma ma ra, duy trì trật tự bình
thường trong phủ. Còn trong phòng, nàng để lại Tiền ma ma, San Hô, Tiểu
Hỉ Tử chăm sóc Tám Cân, bọn họ đều trung thành với Điềm Nhi, đem con
giao cho bọn họ tất nhiên không sai được.
Dù sao chỉ rời đi mấy ngày, trong phủ cũng yên ổn không phát sinh
chuyện gì, lúc Đại ma ma súc tích báo cáo lại, Điềm Nhi cũng sáng tỏ toàn