người vội vàng hoảng hốt chạy ra, nếu không phải Tô Bồi Thịnh nhanh
nhẹn, kéo nàng lại một cái, nhất định đã bị đụng ngã không chừng.
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
Nhìn nữ tử phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Điềm Nhi nhíu mày: “Thải
Vân?”
Bởi vì không đưa đủ người đến hành cung, nàng lại lo lắng bên người
Tám Cân không có ai, cho nên liền điều Phỉ Thúy qua đó, mình thì dùng
Thải Vân cùng Truy Nguyệt xuất thân từ hành cung hầu hạ. Khác với Truy
Nguyệt chất phác hiền lành, Thải Vân có dung mạo xinh xắn, lại khéo ăn
khéo nói, hơn một tháng qua ở bên cạnh Điềm Nhi cũng có được vài tia thể
diện.
“Làm gì mà vội vội vàng vàng thế?” Điềm Nhi nhẹ giọng hỏi.
Thải Vân run rẩy ngẩng đầu, liền bắt gặp trên khuôn mặt nữ tử ngày
thường thanh diễm vô song kia, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt xinh
đẹp dưới ánh ban trưa phản xạ ra thần thái trong trẻo như ngọc lưu ly, thật
giống như mọi thứ dơ bẩn trên thế gian này cũng không thể thoát khỏi bị
ánh mắt đó nhìn thấu.
Thải Vân trong lòng vốn có quỷ, lúc này lại càng luống cuống, cũng
không dám trả lời, chỉ quỳ mãi ở đó.
Điềm Nhi nhẹ nhàng quét mắt lướt qua nàng một cái, làn váy màu đỏ
nhạt thêu ngọc lan nở đầy cành vàng, uyển chuyển quét qua chậm rãi đi
vào.
Tô Bồi Thịnh cẩn thận khép cửa nhĩ phòng lại, nhìn Thải Vân hãy còn
quỳ ở đó, cả người run lập cập, vẻ mặt hắn có chút ác độc nhếch miệng cười
khinh bỉ vài tiếng.