BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 303

Nhưng thời điểm này, cho dù hắn có hát hay hơn nữa, ai còn tâm tư mà

nghe chứ?

Điềm Nhi lặng lẽ chuyển động đầu nhỏ, quay qua quay lại tìm kiếm

trong đám người xa xa, không bao lâu, liền bị một ánh mắt lạnh lùng khóa
lại, hai vợ chồng cách nhau một cái sân khấu kịch, nhìn nhau bắn qua bắn
lại một lúc, rồi mới ăn ý cùng lúc dời tầm mắt đi.

Không kiềm chế được, ánh mắt của nàng rơi lên bóng dáng màu minh

hoàng ngồi ngay trung tâm kia. Hoàng đế Khang Hy dường như rất thích
thú, đôi bàn tay có chút khô gầy điểm nhẹ trên đầu gối. Mà ngồi bên cạnh
lại là một vị nữ tử, một nữ tử rất đẹp rất xinh đẹp, một nữ tử xinh đẹp nhất
mà trước nay Điềm Nhi mới được thấy.

Nàng ta mặc một thân kỳ bào bằng gấm nguyệt sắc, toàn thân hoàn toàn

không đeo trang sức, chỉ quấn búi tóc trên đầu, dù mặt mũi không tô son
điểm phấn, nhưng ngũ quan tuyệt lệ kia lại rung động lòng người hơn bất
cứ thứ trang sức nào.

“Vị đó là Lương mẫu phi.” Có lẽ thấy nàng nhìn lâu, Quách Lạc La thị

bên cạnh liền cười giải thích.

Điềm Nhi nghe thấy thế liền lộ ra vẻ mặt ‘ồ ra thế a’, đã sớm nghe nói

mẹ đẻ Bát a ca là một tuyệt đại giai nhân có một không hai trong hậu cung,
nay được thấy tận mắt, mới sinh ra cảm giác ‘lời ấy quả không sai’.

“Lương phi nương nương thật sự rất xinh đẹp!” vẻ mặt Điềm Nhi lộ biểu

tình tán thưởng, lén lút nói bên tai nàng.

Quách Lạc La thị nghe vậy, thần sắc lại bất ngờ xuất hiện một tia tối tăm

cực nhỏ, một lát sau mới sâu kín nói: “Đúng vậy a, một nữ tử mỹ lệ như
vậy, trong thiên hạ chỉ sợ cũng là độc nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.