BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 302

Điềm Nhi cũng thích xem kịch, nhưng hôm nay lại không có tâm tình,

hơn nữa xướng diễn trên sân khấu không phải giọng Bắc Kinh mà là Côn
Khúc, nàng không đủ trình độ để nghe hiểu, liền càng thêm nhàm chán. Bất
quá đám người chung quanh vậy mà hăng hái xem rất chăm chú, lại còn
vừa vỗ tay vừa thưởng bạc nữa chứ, thỉnh thoảng Điềm Nhi còn phải phụ
họa một chút, vô cùng bất đắc dĩ.

Một lúc lâu sau, lúc sửa lại sân khấu để chuẩn bị cho cảnh kết thúc,

Điềm Nhi liền tranh thủ lúc này, lấy cớ đi vệ sinh.

Lúc nàng còn vừa dạo bộ vừa suy nghĩ có nên nhằm lúc này mà chuồn

êm hay không, một lát sau nàng mới chậm rãi trở về, nhưng lúc bước chân
vừa đạp lên bậc cửa, thì một ý niệm “A! May mắn không chuồn êm.” đập
thật mạnh vào cái trán nàng.

Chỉ thấy trong đại sảnh, bên cạnh một đám các nữ quyến, chợt lóe lên

một đống đầu trọc lóc sáng bóng. (à không, là nửa trọc lóc)

Điềm Nhi tìm một góc hẻo lánh, lặng lẽ quỳ xuống.

Tại sao Khang Hy lại đến đây chứ?

Thực hiển nhiên, thánh giá đột ngột hạ cố quang lâm, đã khiến các vị nữ

quyến cũng nặng nề hoảng sợ, một lúc lâu sau, khi mọi người đã ngồi
xuống lần nữa, Điềm Nhi cũng nhân cơ hội về vị trí của mình.

Hoàng đế Khang Hy đến đây, tất nhiên là không thể xem một nửa đoạn

còn lại, vì thế đoàn kịch trên đài liền diễn lại từ đầu vở vừa ra tên là “Lời
thề bên sông thu”, đào kép kia dáng người uyển chuyển, ở trên đài vừa
xướng vừa đả, thanh âm lại cao vút dữ dội, vừa nghe xong, cảm giác giống
như là trong cổ họng nuốt phải hạt tiêu, làm cho người ta nghe thấy cả
người đều run run nổi da gà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.