BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 343

lập nho nhỏ, bên trong, hai mẹ con họ ôm nhau ngủ, thoạt nhìn yên bình ấm
áp, không tranh với đời...

Ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã sâm sẩm tối. Điềm Nhi xoay người

nhìn, tiểu tử kia đang phơi bụng ngủ ngon lành bên cạnh. Dịch góc chăn
cho con, Điềm Nhi bước xuống giường.

Phỉ Thúy, Truy Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới

hầu hạ. Điềm Nhi ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Giờ Tuất rồi ạ, thấy phúc tấn và tiểu a ca ngủ say quá, chúng nô tỳ liền

không dám gọi. Chủ tử đã đói chưa, bữa tối còn đang hâm nóng trên bếp,
lúc nào cũng có thể dùng.”

Điềm Nhi gật đầu, nói: “Cũng thấy đói một chút, ngươi đi kêu phòng

bếp mang thức ăn lên đi, còn nữa đi hỏi Vương gia đã ăn chưa? Nếu chưa,
vậy mời ngài lại đây dùng chung.”

“Vâng!”

Không lâu sau, Phỉ Thúy trở về báo, nói Dận Chân đã ăn rồi, Điềm Nhi

liền kêu Tám Cân dậy, hai mẹ con ăn một bữa bữa tối thật vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong, Điềm Nhi dẫn Tám Cân đến vườn chơi xích đu,

hai người vui đùa một hồi lâu, mãi đến kia bầu trời tối đen không thấy rõ
bóng người mới trở về phòng.

Canh ba, Điềm Nhi lại dỗ con trai ngủ, lông mày lại càng nhăn càng

chặt, nam nhân kia cũng thật là! Bất quá mới vừa bệnh dậy được vài ngày
mà thôi, vừa về liền chui tọt vào thư phòng không thấy bóng dáng đâu,
hoàn toàn quăng luôn hai chữ “Tĩnh dưỡng” mà thái y dặn đi dặn lại rồi.

Mang theo một bụng “hỏa khí”, Điềm Nhi mang giày xuống giường, đi

đến thư phòng. Hai tiểu thái giám canh chừng ngoài cửa thấy Điềm Nhi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.