BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 346

Đại khái là quá mức khiếp sợ, cho nên không tự chủ được nàng thấp

giọng bật thốt một tiếng.

Bên trong, sắc mặt Dận Chân lập tức trầm xuống, đôi mắt tối tăm nhanh

như tia chớp quét về sau tấm bình phong. “Ai ở đó? Mau lăn ra đây cho
gia.”

Một lát sau, một nữ tử y phục vàng nghệ thêu chạc cây chậm rãi đi ra,

sắc mặt nàng trắng bệch, tràn đầy vẻ không thể tin, thân mình khẽ run run
thoạt nhìn giống như một con thỏ con bị dồn bức đến bờ tuyệt vọng.

“Phúc tấn...” tiếng kinh hô của Tô Bồi Thịnh phá vỡ yên tĩnh trong

phòng.

Dận Chân nhìn thê tử lảo đảo chực ngã, không cần suy nghĩ liền tiến lên

muốn đỡ, không ngờ —

“Đừng đụng vào thiếp!” Điềm Nhi quát to một tiếng, vô số nước mắt cứ

như vậy mà lăn xuống.

Hai tay Dận Chân vươn ra cứng đờ giữa không trung.

Chẳng biết lúc nào, Tô Bồi Thịnh đã không thấy bóng dáng đâu, trong

phòng chỉ còn lại hai vợ chồng họ.

Điềm Nhi nhìn thẳng vào hai mắt trượng phu, run run hỏi: “Hắn nói thật

sao?”

Yết hầu Dận Chân hơi nhúc nhích.

“Cho nên không phải là bệnh dịch?”

Dận Chân né tránh ánh mắt chất vấn của thê tử.

Điềm Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng chỉ có vô số đau thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.