BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 362

lúa mì vụ đông gì đấy, ngày ngày mê muội cứ như bị ma chướng ấy, chăm
bẵm lo lắng cho mấy thứ kia còn tích cực hơn chăm lão nương, hận không
thể ngay cả buổi tối cũng ngủ trong đó nữa ấy chứ!”

Điềm Nhi nghe vậy không khỏi bật cười, a mã đại nhân của nàng tuy

luôn mang gương mặt người làm quan mẫu mực đấy, nhưng ở phương diện
làm quan thì lại ngược lại, tất cả hứng thú của ông đều đặt vào việc trồng
trọt, bàn về “nông kinh” thì càng ăn nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, ngay
cả một lão nông dân giàu kinh nghiệm cả đời trồng trọt, cũng còn có chỗ
không bằng.

“A mã thích là được rồi!” Điềm Nhi cười hì hì nói: “Kỳ thật, đúng là

may mà có cha mùa đông năm rồi phủ chúng con mới được ăn rau dưa trái
cây tươi đó, so với những nhà khác chỉ có thể bữa nay khoai tây bữa sau cải
trắng thì tốt hơn rất nhiều.” Đối với điểm này, ngay cả Dận Chân cũng kinh
ngạc tấm tắc khen ngợi không thôi a!

“Lão ấy a! Cũng chỉ có chút năng lực ấy thôi.” Mẹ Điềm Nhi không

thèm quan tâm chút nào nói: “Đời này của ngạch nương, không trông cậy
nổi vào a mã con rồi.”

Hai mẹ con nói cười một hồi, lại nói đến ca ca Văn Hoa của Điềm Nhi.

“Đến Tuyền Châu cũng phải gần ba năm rồi!” mẹ Điềm Nhi không khỏi

phiền muộn.

“Ca ca là chịu khó đọc sách mà!” Điềm Nhi cười an ủi: “Lại nói, tháng

chín sang năm chính là kỳ ân khoa triều đình, nhất định ca ca sẽ quay về
tham dự, loáng một cái lúc ca ca thi được Trạng Nguyên trở về, cũng sẽ cho
ngài vẻ vang mang danh mẹ của Trạng Nguyên rồi.”

“Chỉ giỏi lẻo mép!” mẹ Điềm Nhi nhìn nàng trách cứ, lại nói: “Ngạch

nương a, cũng không trông cậy ca ca con thi được Trạng nguyên Thám hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.