BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 380

Mọi người nghe xong không khỏi đều tò mò nhìn lên, chỉ có Điềm Nhi

bên dưới là mơ hồ biết tiểu tử thúi kia định giở trò gì.

Đức phi cực kỳ nghe lời ghé sát đầu tới trước mặt Tám Cân, sau đó một

giây kế tiếp, hai bàn tay nhỏ mập mạp liền ôm ghì lấy cổ bà, thật mạnh thật
mạnh hôn một cái bẹp toàn nước dãi, cứ như vậy mà khắc lên má Đức phi.
“Muoahhh——.” lúc tách ra còn phát ra tiếng vang thật lớn!

Khang Hy là người thứ nhất bật cười, chỉ thấy khóe mắt ông hiện lên

ánh nước, vừa lắc đầu vừa chỉ Tám Cân nói: “Đây chính là lễ vật sinh thần
tối giản nhất mà trẫm từng thấy!”

Tám Cân nghe xong lại tròn xoe hai mắt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Hoằng Đán là tiểu hài tử, cho nên không có tiền, không thể mua lễ vật cho
Hoàng tổ mẫu, vốn là, con muốn viết chữ Thọ tặng tổ mẫu, nhưng mà,
nhưng mà...” cu cậu đột nhiên có chút xấu hổ xoay xoay tiểu thân mình:
“Nhưng mà chữ Thọ quá là khó, con không viết được.”

Lúc này chẳng những Khang Hy, mà mọi người trong Vĩnh Hòa cung

cũng không nhịn được bật phì cười.

Tám Cân cự nự, lớn tiếng cường điệu nói: “Con vừa mới học viết chữ

thôi, về sau lập tức sẽ viết tốt hơn mọi người đấy.”

“Phải! Phải! Phải! Hoằng Đán của chúng ta là thông minh nhất, cơ trí

nhất, hiếu thuận nhất, lễ vật này của con a, Hoàng tổ mẫu rất thích!” Đức
phi lau khóe mắt tiếu lệ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Tám
Cân.

Tám Cân có chút bẽn lẽn nhoẻn miệng cười.

Khang Hy thấy vậy, lại chợt khẽ thở dài xúc động nói: “Đúng vậy a, trên

thế gian này, lễ vật tốt nhất, không gì hơn được chân tâm thật ý!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.