BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 383

Cô nương nào đó làm nũng bĩu môi nhỏ, cái bụng tròn trịa khẽ ưỡn về

trước một cái.

Dận Chân mặt không thay đổi nhìn cái bụng bao lấy đám con của hắn,

sau đó, mắt lạnh quét một vòng xung quanh. Tô Bồi Thịnh đã sớm thức thời
lui về sau ba bước giả làm bức tường cỏ, đám nô tài xung quanh cũng đã
khom lưng cúi gằm đầu.

Dận Chân khẽ thở dài, duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng xuống.

“Đừng buông, đừng buông...” Điềm Nhi như con bạch tuộc bám lên

người trượng phu, đặc biệt rất hùng hồn đắc chí, nói to: “Không biết sao
bây giờ chân của thiếp mềm nhũn rồi, nếu tự đi, nhất định sẽ ngã đấy.”

Cánh tay đang muốn thả xuống của Dận Chân, cứng đờ ngay lập tức.

Dưới ánh đèn lồng đỏ rực, nhìn khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ thật ngây thơ

của thê tử, Dận Chân oán hận mài mài răng nanh.

“Vậy thì... phiền toái gia rồi!” như con sóc con cọ cọ bên cổ nam nhân,

cô nương nào đó cười còn ngọt hơn mật.

Ngạch nương đúng là chỉ giỏi xảo quyệt! Tám Cân ở phía sau, le lưỡi

làm mặt quỷ với ngạch nương thích làm nũng xấu xấu xấu.

Điềm Nhi mặc kệ thằng bé, đắc ý khẽ hứ ———

Cứ như vậy Dận Chân một đường bế Điềm Nhi trở về Gia Hòa viện,

cũng may hắn ngày thường tập võ có lực, bằng không với thể trọng bây giờ
của Điềm Nhi, thật đúng là không tài nào bế nổi. Đi vào phòng, San Hô
cùng Phỉ Thúy tiến lên nghênh đón, thấy tình huống này đầu tiên là hoảng
sợ, nghĩ là chủ tử xảy ra chuyện gì, sau lại thấy chủ tử sắc mặt hồng nhuận,
mặt mày mềm mại thì hơi yên lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.