Dận Chân nghe xong trong lòng tất nhiên là mừng như điên, hai con
ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm hai bọc tã lót đỏ thẫm, hít sâu một
hơi nói: “Đưa gia nhìn xem.”
Tiền ma ma cùng bà mụ sau lưng theo lời đi lên trước vài bước.
Có lẽ vì nguyên nhân là đa bào thai, nên hai tiểu tử kia chỉ lớn bằng một
nửa Tám Cân lúc mới sinh, được bọc trong tấm đệm nhỏ màu đỏ thẫm, lộ ra
hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn nhăn nhăn, còn có lông măng li ti theo nhịp
thở mà khẽ rung rinh, trông đáng yêu vô cùng.
Thập Tam a ca Dận Tường vội rảo bước tới, nhô đầu qua tinh tế đánh
giá, đoạn chắp tay cười nói: “Chúc mừng Tứ ca được quý tử a!”
Trên mặt Dận Chân không còn âm trầm như vừa rồi, cười ha hả một
tiếng, cả mặt cả mày đều là thoải mái đắc ý không nói lên lời.
Cửu a ca, Thập a ca, Thập Tứ a ca, nghe nói là hai tiểu a ca, trong lòng
đều tắc nghẹn, trên mặt đều hiện ra vẻ thất vọng. Bát a ca Dận Tự lại sắc
mặt như thường, đứng dậy đi đến chúc mừng.
Dận Chân nhìn hắn một cái thật sâu, hơi gật đầu, xem như lời cám ơn.
Nhìn nam nhân mà mình luôn xem là đối thủ trong tâm trí, bên trái ôm
một bọc đỏ thẫm, phải một bọc đỏ thẫm, trong lòng Dận Tự lại không hề
bình tĩnh như bề ngoài. Mới mấy năm trước thôi, hai người họ dưới gối đều
không ai có nam tự. Hắn là vì mới tân hôn, mà Dận Chân lại là vì mệnh
ngạnh khắc thê.
Ai ngờ phong thủy luân chuyển, chỉ vài năm sau, dưới gối Dận Chân đã
có ba đứa con trai, mà chính mình... Nghĩ đến đây, trong lòng Dận Tự càng
ảm đạm, từ lúc Dận Chân liên tiếp có con, lời đồn hắn là ‘Thiên Sát Cô
Tinh’ nhất định rất nhanh đã bị người quên lãng, hơn nữa, từ sau sự kiện
dịch bệnh ở Mộc Lan, đã khiến cho thái độ của Hoàng a mã đối với hắn bắt