BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 492

Điềm Nhi trong lòng đau đớn kịch liệt, nhưng cũng biết bây giờ không

phải là lúc để khóc. Nàng gọi thái y tới hỏi thăm tỉ mỉ thương thế Tám Cân.

Thái y nói trên đầu Tám Cân bị rách hai chỗ lớn, một ở trên trán, một lại

ở trên đỉnh đầu. Vết thương trên trán nhìn dọa người nhưng không nguy
hiểm, bôi thuốc liền có thể cầm máu mau lành, nhưng quan trọng nhất là vết
thương trên đỉnh đầu.

“Con người, đầu là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất.” thái y có

chút do dự cắn răng nói: “Nếu chỉ có một chút không tốt, rất có thể sẽ làm
cho đứa trẻ trở thành si ngốc.”

Điềm Nhi nghe thấy thế cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không có hai

người Phỉ Thúy, Truy Nguyệt đỡ, nàng nhất định đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Chủ tử, lúc này là lúc ngài phải tỉnh táo a!” Phỉ Thúy cuống quít nói:

“Đại a ca còn trông cậy vào ngài nữa.”

Đúng vậy, Tám Cân còn cần nàng chăm sóc, cho nên nàng không thể

ngã xuống được.

Ngây ngốc trong Vĩnh Hòa cung đến mặt trời lặn, Điềm Nhi mặc kệ Đức

phi gọi giữ lại, cẩn thận ôm Tám Cân còn đang mê man trở về phủ Ung
thân vương.

Buổi tối, Tám Cân được đút thuốc, người có chút tỉnh táo lại, chỉ là chưa

mở mắt ngoài miệng đã kêu khóc: “Ngạch nương, đau, đau quá...”

Điềm Nhi trào nước mắt ôm con vào trong ngực, vừa nhè nhẹ vỗ về thân

thể thằng bé, vừa nghẹn ngào trấn an nói: “Ngạch nương ở đây, Tám Cân
đừng sợ a...” Bởi vì bị thương ở đầu, nằm ngủ sợ đè lên miệng vết thương,
cho nên suốt cả đêm, Điềm Nhi cứ ngồi ôm con như vậy, cách mỗi hai canh
giờ liền dùng thìa bạc nhỏ, đút chút thuốc cho con, thỉnh thoảng Tám Cân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.