BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 496

Vẫy lui Hứa thái y, Dận Chân ngồi xuống bên giường. Nhìn thê tử

không nói lời nào, chỉ ở nơi đó cúi đầu khóc thầm, cả trái tim nguội lạnh
như hóa thành vạn nhu tình. Thở dài một tiếng, đem cả hai mẹ con ôm vào
trong ngực, hắn trầm giọng nói: “Đừng khóc, không phải gia đã trở lại rồi
sao.”

Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi gào khóc to hơn.

Như thế, suốt cả một đêm, Dận Chân liền cứ như vậy ôm hai mẹ con

nàng cho đến bình minh.

Sau khi trượng phu trở về, không thể không nói, trong lòng Điềm Nhi

cũng thật sự hoàn toàn thả lỏng, liền không quan tâm đến gì khác, chỉ toàn
tâm toàn ý chăm nom Tám Cân. Nàng canh giữ bên cạnh con trai cả ngày
lẫn đêm, vô luận là thay băng mớm thuốc, hay là rửa mặt đại tiểu tiện đều
không mượn tay người khác. Dận Chân ở một bên thấy vậy, trong lòng hơi
đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của thê tử, liền biến thành thở dài.
Cứ như thế, dưới sự chăm sóc tận tình của Điềm Nhi, không quá nửa tháng
sau, thương thế của Tám Cân liền chuyển biến tốt hơn, ít nhất mỗi ngày
không còn cảm thấy đau đầu khó chịu nữa, vết thương lớn trên trán cũng
dần dần khép miệng kết vảy.

Một ngày nọ sau giờ ngọ, lúc Điềm Nhi đang tự tay bón thuốc cho Tám

Cân, Tiểu Hỉ Tử khập khễnh đi từ ngoài vào, vì hắn hộ chủ không thành, bị
Dận Chân phạt năm mươi đại bản, bây giờ đi đứng vẫn còn không vững.

“Chủ tử...” Hắn đi đến bên cạnh Điềm Nhi, sắc mặt có chút kỳ quái bẩm

báo: “Thái tử dẫn Hoằng Yến a ca đến đây.”

Vẻ mặt Điềm Nhi chợt căng cứng, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói:

“Bọn họ tới làm gì, chẳng lẽ là thấy con ta không bị đập chết, hiện tại đến
đây ghi nhớ một chút sao.”

Tiểu Hỉ Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.