BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 516

Con người trong lúc khoái hoạt luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất

nhanh, Điềm Nhi cũng vậy, bất tri bất giác ở trong Viên Minh viên, cả nhà
họ đã nán lại hơn nửa tháng.

Một ngày nọ, buổi sáng tinh mơ, nàng vừa tỉnh lại đã không thấy Dận

Chân đâu, nàng ngáp một cái gọi: “Truy Nguyệt.”

“Phúc tấn đã dậy rồi!” một lát sau, chỉ thấy Truy Nguyệt dẫn hai tiểu

nha hoàn bưng chậu nước, khăn mặt tiến vào.

Điềm Nhi ừm một tiếng, hỏi: “Gia đâu rồi?”

“Sáng sớm đã mang theo Đại a ca ra khỏi Viên Minh viên rồi ạ.”

Điềm Nhi nghe xong nhíu mày, nghĩ bụng có lẽ do có chuyện gì đi. Rửa

mặt chải đầu xong, nàng sai người kêu bọn nhỏ đến cùng ăn sáng. Ăn xong,
bốn mẹ con liền lên kiệu cáng tre, diện tích của Viên Minh viên rộng chừng
hơn bốn trăm mẫu, trong đó phong cảnh xinh đẹp lại nhiều không đếm xuể,
cho nên đến đây đã hơn nửa tháng mà mẹ con họ cũng vẫn còn dáng vẻ
hăng hái bừng bừng. Dạo bộ một hồi lâu, đoàn người đi đến một cây cầu đá
bên hông có đề hai chữ “Xuân Hoa”, đám anh em Hoằng Thì bám lên lan
can cầu nhìn xuống dưới, miệng nhỏ liên thanh kêu: “Ngạch nương, có cá
này...”

Cầm thức ăn cá từ trong tay đám hạ nhân hầu hạ bên cạnh, phân cho bọn

nhỏ, nhìn chúng đồng loạt giơ nắm tay nhỏ lên, rất dùng sức ném thức ăn
xuống nước, Điềm Nhi khẽ nở nụ cười, mặt mày đều tràn ngập từ ái.

Cứ như vậy, đến khi mấy mẹ con thấy đã dạo chơi đủ, cũng là lúc mặt

trời đã lên cao, Điềm Nhi liền dẫn bọn nhỏ về viện. Ai ngờ mới vừa vào
đến sân, còn chưa kịp bước xuống cáng tre, Tô Bồi Thịnh đã vui vẻ chạy
tới, ý cười đầy mặt thưa nói: “Phúc tấn đại hỉ a, vạn tuế gia thánh giá Sướng
Xuân Viên, đặc tuyên ngài dẫn mấy vị tiểu a ca qua đó diện thánh đấy ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.