BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 525

Điềm Nhi cắn môi một cái, cuối cùng vẫn nói: “Còn tranh đấu gay gắt như
thế...”

Dận Chân biến sắc, há mồm toan muốn quát lớn, đã thấy Điềm Nhi một

phen chặn lại môi hắn, mặt đầy nghiêm túc nói: “Gia, chúng ta là vợ chồng,
đắp chăn lại có cái gì không thể nói. Ngài cũng biết thiếp là đứa vô tâm vô
phế, nhưng ngay cả một tiểu nữ tử chỉ có biết ăn ăn uống uống cũng có thể
cảm giác được chuyện tình, những người khác làm sao lại không cảm giác
được.

Thiếp thân nói cảm thấy Hoàng a mã đáng thương ở đây, là vì thử đặt

mình vào tình cảnh đó, nếu đám anh em Hoằng Đán ở lúc chúng ta chưa
qua đời, liền vì tranh tước vị, giành gia sản, mà đánh cho ngươi chết ta
sống, hoàn toàn chẳng chút mảy may còn loại tình cảm huynh đệ thủ túc
cùng cha cùng mẹ, vậy thiếp thân sẽ thương tâm cỡ nào a, nghĩ lại có lẽ còn
cảm thấy lúc trước không bằng đừng sinh ra chúng thì hơn.”

Dận Chân nghe được lời này, sắc mặt biến hóa mấy lần, sau một lúc lâu

cuối cùng nhìn Điềm Nhi một cái thật sâu, sâu kín nói: “Nhưng nàng phải
biết, có một số việc không tranh giành thì vĩnh viễn sẽ không đạt được.”

“Lời gia nói, tất nhiên là đúng!” Điềm Nhi đồng ý gật đầu nói: “Nhưng,

cũng có một câu nói, gọi là ‘không tranh tức là tranh’.”

Dận Chân: “...”

“Gia, Hoàng a mã cũng là người, ông cũng biết thương tâm.”

Phải không? Người kia cũng biết thương tâm sao? Dận Chân cười khổ

một tiếng, có lẽ là có đi, lúc trước, khi Hoàng ngạch nương qua đời, khi đó
hẳn là ông thật thương tâm đi!

Bởi vì không có bọn nhỏ làm bạn, hứng thú của Điềm Nhi đối với Viên

Minh viên đột nhiên giảm xuống một nửa, mỗi ngày cũng không còn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.