BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 540

nay, ca ca cưới vợ, trông ngài mặt đầy hồng quang, chỉ còn lại hưng phấn
cũng không có nửa điểm thương cảm.”

“Nói thừa!” mẹ Điềm Nhi cốc đầu nữ nhi: “Gả nữ nhi đó là đưa người ra

ngoài, cưới con dâu đó là thu người vào. Đương nhiên là có chỗ bất đồng
rồi.”

“Cho nên ta nói vẫn là sinh con trai tốt hơn, ít nhất sẽ không lỗ vốn a.”

Điềm Nhi nhướn nhướn mày, cười hì hì nói.

Hai mẹ con nói chuyện tâm tình một hồi lâu, mãi đến khi bên ngoài

truyền đến tiếng pháo rung trời, thoáng chốc mẹ Điềm Nhi ánh mắt sáng
ngời, Điềm Nhi bèn nói: “Mau đi đi, con dâu ngài sắp vào tới nơi rồi đó!”

Mẹ Điềm Nhi cười gật gật đầu, nói câu lập tức sẽ quay lại, rồi nhanh

chóng đi ra ngoài.

Thật ra Điềm Nhi cũng muốn đi xem náo nhiệt một chút, chính là thân

phận còn ở đó, nếu đi ra ngoài, khó tránh khỏi khiến người bên ngoài mất tự
nhiên, ngược lại không còn vui vẻ. Vì thế đành đè nén tâm tư, ngồi chơi
cùng con trai. Nhón một miếng bánh hỉ đút vào miệng Hoằng Thì, tiểu tử
kia híp mắt hài lòng, non nớt chu môi nói: “Ngạch nương, sao bên ngoài đốt
pháo vậy, đã sang năm mới rồi sao?”

Hoằng Thì từng thấy pháo hoa trong bữa tiệc cung yến trừ tịch, cho nên

vừa nghe thấy tiếng pháo liền cho là sang năm mới.

“Không phải, hôm nay là ngày thành thân của Đại cữu cữu con. Vì để

mừng hỉ sự, cho nên mới phải đốt pháo nga!”

“Thành thân, ngạch nương, thành thân là cái gì?” Lúc này, Hoằng Quân

cũng chạy tới, đầy tò mò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.