Lúc đám cung nhân trong Vĩnh Hòa đang còn gà bay chó sủa vì Đức phi
phát bệnh, thì trên xe ngựa phủ Ung thân vương, Điềm Nhi cũng vẻ mặt ủy
khuất kể lại đầu đuôi cho trượng phu.
“Ngạch nương tại sao lại nói lời như vậy?” Điềm Nhi cau mày, không
tài nào hiểu được lẩm bẩm nói: “Nhạc Nhạc là con của Bát muội muội, là
cháu ngoại ruột của bà, thiếp thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao bà phải nói
ra... nói ra những lời khó nghe như vậy...”
Dận Chân nghe vậy hơi trầm mặc một chút, sau một lúc lâu mới sâu kín
nói: “Đại khái là bởi vì quá phẫn nộ đi.” Hoặc giả là quá bi thương.
Điềm Nhi ngẩng đầu, ù ù cạc cạc chớp chớp mắt.
Dận Chân như lâm vào hồi ức, nhỏ giọng nói: “Lúc ta sáu tuổi, trong nội
cung đã xảy ra một trận hỏa hoạn, ta bị vây trong đám cháy, là Hoàng ngạch
nương xông vào, đem ta cứu ra, ta còn sống, nhưng mà ngạch nương lại
chết! Hoàng a mã khi đó vô cùng thương tâm, vô cùng tuyệt vọng, tuy ông
không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn ta lại trông như....” Tại sao người
chết không phải là ngươi?
Những lời này giống như một câu nguyền rủa, trong mấy chục năm qua
vững vàng khắc sâu vào tâm linh hắn, nếu năm đó người chết chính là hắn,
Dận Chân nghĩ, có lẽ hết thảy sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại.
“Như vậy không đúng!” Thê tử trong lòng đột nhiên hai mắt đỏ ngầu,
lớn tiếng nói.
Dận Chân cúi đầu nhìn nàng.
Điềm Nhi kích động muốn nói gì đó, nhưng trống ngực đập dồn dập,
đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể sắp xếp từ ngữ cho đúng, chỉ không
ngừng chảy nước mắt, khóc nấc thút tha thút thít liên tục nói: “Như vậy là
không đúng!”