BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 633

Thập Tứ a ca vội vàng khuyên giải vài câu, rất không đồng ý mà nói với

Khang Hy đế: “Hoàng a mã, Bố Sở Da Khắc là nữ nhi của ngài, sinh mệnh
đều là ngài ban cho, sao lại nói chuyện có lỗi với không có lỗi chứ?”

Khang Hy đế nghe vậy quay đầu, nhìn Dận Trinh một cái thật sâu, rồi

sau đó rũ mắt xuống, lại nhìn đứa bé gái xinh xắn trong ngực, trên một bên
của khóe môi, bỗng nhiên vẽ lên ý cười trào phúng.

Đức phi siết chặt hai tay Dận Trinh, trên mặt xuất hiện vẻ khẩn trương ra

hiệu cho hắn không nên nói nữa.

Đúng lúc này, Nhạc Nhạc trong lòng Khang Hy đế đột nhiên giương

miệng nhỏ nỉ non khóc òa lên. Bật cười đem đứa bé xinh xắn trong lòng
một lần nữa giao lại cho Điềm Nhi, Khang Hy đế đứng lên nói với Đức phi:
“Ừm, trẫm nghe nói nàng bị bệnh, liền tiện đường tới thăm một chút... nên
cẩn thận dưỡng bệnh đi!” thấy Khang Hy đế muốn đi, trong mắt Đức phi
hiện lên vẻ thất vọng, làm bộ đứng dậy đưa tiễn. Khang Hy đế lại khoát tay
áo, không đợi Đức phi tạ ơn, liền xoay người đi ra ngoài cửa. Ai ngờ, lúc đi
tới bậc cửa, lại đột nhiên dừng bước, tựa như nhớ tới cái gì quay đầu nói
với Dận Chân: “Lão Tứ a, trẫm thấy Hoằng Đán này là đứa nhỏ ngoan, ừm,
từ hôm nay trở đi liền ở lại trong cung đi, đi theo giải buồn cho trẫm cũng
tốt.” (ông KH này cáo dễ sợ)

Lời này vừa nói ra, trong Vĩnh Hòa cung bỗng chốc liền yên lặng như

tờ. Chỉ có thanh âm đầy trầm tĩnh của Khang Hy đế thản nhiên bay ra, ông
cúi đầu, trên mặt lộ ra chút hòa ái hiếm có: “Hoằng Đán, có muốn bồi theo
bên cạnh tổ phụ không?”

Đã gần sáu tuổi, Hoằng Đán không chút do dự gật gật đầu, vẻ mặt hơi

non nớt còn hiện vẻ nghiêm túc, thằng bé nói: “Tôn nhi nguyện ý ạ!”

Khang Hy đế nghe vậy cười ha ha một tiếng, vươn tay ra, nhẹ nhàng

nắm lấy bàn tay nho nhỏ của thằng bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.