BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 642

phấn chưa từng có, khiến cho Hoằng Thì, Hoằng Quân đứng bên cạnh
phồng mang trợn mắt, nhất tề la oai oải: ca ca bất công.

Mấy mẹ con ở một bên đang náo nhiệt, bên này Nhạc Nhạc cũng mon

men bò lên đùi Dận Chân.

“A mã, a mã, khi nào người mới dẫn Nhạc Nhạc đi cưỡi ngựa a?” con

gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to nói. Có lẽ là thiên tính của dân tộc, đứa bé
này trời sinh liền thích những con vật uy mãnh, đặc biệt là ngựa, một khi đã
ngồi lên thì đừng hòng bò xuống.

“Ừ, mấy ngày nay a mã bề bộn nhiều việc, đợi qua một thời gian ngắn

sẽ dẫn con đi.” Vuốt ve mái đầu mềm như lông mao, Dận Chân vẻ mặt nhu
hòa nói. Nhạc Nhạc có chút cự nự, vểnh miệng nhỏ lầm bầm nói: “Nhưng
người nhất định phải nhớ rõ, không được gạt người nga!”

Cả nhà náo nhiệt ăn xong bữa tối, không đến một lát sau, liền có người

từ Sướng Xuân Viên bên kia đến. Là đại thái giám Lý Đức Toàn hầu hạ bên
người Khang Hy đế, Điềm Nhi không dám chậm trễ, vội mời vào.

“Vạn tuế gia hiện tại vậy mà không xa Hoằng Đán a ca một khắc được

a!” Lý Đức Toàn cười nói: “Đây còn không phải là phái nô tài tới đón ạ.”

Điềm Nhi trong lòng buồn bã, trên mặt lại cười gọi Hoằng Đán tới.

Nhi tử đi rồi, may mà trượng phu còn có thể lưu lại.

Ban đêm, sau một màn hoan ái cực sảng khoái, Dận Chân một thân đầy

mồ hôi, vẻ mặt thỏa mãn ôm Điềm Nhi. Bắt gặp vẻ thoải mái giữa hai đầu
chân mày của vị hôn phu đại nhân, Điềm Nhi liền biết lúc này hẳn là tâm
tình trượng phu rất tốt, không khỏi nghịch ngợm vươn ngón trỏ, một cách
dụ hoặc mà vẽ vòng tròn trên lồng ngực hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.