BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 721

Như thế mà còn nói không sao! Điềm Nhi trong lòng vừa cuống vừa

đau, cố đè nén tâm trạng, nàng hít sâu một hơi, quay đầu nói với Tô Bồi
Thịnh: “Đi truyền thái y, còn nữa kêu ngự thiện phòng mang chút đồ ăn lên,
tốt nhất là nóng hổi, thức ăn lỏng đấy.

“Vâng ạ!” Tô Bồi Thịnh căn bản không dám nhìn Dận Chân, như con

chuột già thoăn thoắt vọt ra ngoài.

Trong Dưỡng Tâm điện, tất cả cửa sổ đều kéo màn che lại, lại không đốt

nến, ngoại trừ miễn cưỡng có thể thấy rõ một bóng người ngồi sau ngự án
ra, còn lại đều là mơ hồ.

“Hoàng...” Điềm Nhi mở miệng muốn gọi.

Ai ngờ, Dận Chân lại đột nhiên như bị chuyện gì chọc giận, vươn tay

quét sạch mọi thứ trên ngự án, một đống sổ con rầm rập rơi đầy trên mặt
đất, phát ra thanh âm nặng nề mà tức giận.

“Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao? Quả thật to

gan, dám cãi lời thánh ý, ta xem ngươi là không muốn...” Không đợi nam
nhân tiếp tục phun ra lời tuyệt tình, Điềm Nhi lập tức liền vọt vào trong
ngực hắn.

Vươn tay gắt gao ôm chặt thắt lưng trượng phu, trong cặp mắt đen kịt

của Điềm Nhi lóe lên lệ quang. “Là thiếp a, Dận Chân, thiếp là Điềm Nhi
a.”

Thanh âm rống giận của Dận Chân dừng lại, sau một lúc lâu, mới khàn

khàn nói: “... Hoàng hậu.”

“Không phải Hoàng hậu, là Điềm Nhi, là Điềm Nhi của chàng a, Dận

Chân... chàng nhìn thiếp, chàng nhìn thiếp có được không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.