Ba người này chính là Thập Tứ a ca Dận Trinh, Niên Tiểu Điệp, cùng
với Lý thị. Dận Trinh miệng bị bịt kín, toàn thân chật vật không chịu nổi
quỳ ở nơi đó, khi hắn nhìn thấy Thái hậu, toàn bộ vẻ mặt mới tươi tỉnh lên,
càng không ngừng bắt đầu giãy dụa thân thể.
“Hoàng đế ngươi muốn làm gì, cớ sao đối đãi với Trinh Nhi như vậy,
hắn đã phạm lỗi gì a, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó!” Thái hậu vừa gấp vừa
giận, suýt nữa đã muốn té xỉu.
“Phạm lỗi gì?” Dận Chân cười lạnh một tiếng: “Hắn không phạm lỗi, mà
là phạm tội, tội hành thích vua!”
Lúc nói tới đây, ánh mắt Dận Chân âm trầm như có thể làm đông nước,
cặp mắt gắt gao nhìn đệ đệ ruột của mình quỳ bên dưới.
“Không thể nào, không thể nào, hoàng đế ngươi nhất định là nghĩ nhầm
rồi, Trinh nhi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là ngươi nghĩ
nhầm rồi, là ngươi nghĩ nhầm rồi.” trên mặt Thái hậu lộ vẻ hoang mang lo
sợ, tràn đầy hốt hoảng nói.
Dận Chân không muốn nói nhiều mỏi miệng, lập tức gọi người tuyên
Hứa thái y vào.
“Trong hà bao này chứa một loại bột phấn từ một loại kỳ hoa Tây Vực
mài chế mà thành, nó có một cái tên rất dễ nghe, tên là Miên miên.” Hứa
thái y cung kính chỉ vào một chiếc hà bao màu đỏ trên khay nói: “Loại bột
phấn này, bình thường đeo trên người, đối với người cũng không có bất kỳ
ảnh hưởng nào, nhưng nếu là gặp phải rượu xương bồ, dù là chỉ một có một
chút, cũng sẽ chuyển thành một loại xuân dược có tính đậm đặc, nếu là lại
tăng thêm vị bạch nha nhi (mầm cây non), sẽ biến thành... một loại kịch
độc” Hứa thái y nói: “Trong nước trà vạn tuế gia uống từ trước, đã bị người
hạ nhựa của bạch nha nhi, vì thế hôm đó vừa ngửi được mùi phấn Miên
miên kia mới có thể đột phát độc tính.”