Mà ánh mắt như thế, càng làm cho Dận Chân thêm phẫn nộ, nỗi hận
thiếu chút nữa bị mất mạng gộp chung với oán hận chất chứa từ ngày xưa
đồng loạt xông lên tận não, chỉ nghe hắn gằn từng từ từng chữ, niết qua kẽ
răng, nói: “Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được minh bạch.”
Ngay lúc này, lại có một người bị dẫn vào, nhưng lại là một nha hoàn
xinh xắn mặc phấn y, nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng
dập đầu, khóc nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!”
Nhác thấy nha hoàn này, Thập Tứ a ca biến sắc.
“Ngươi là người phương nào?” Dận Chân mặt không đổi hỏi.
“Nô, nô tỳ, tên là Tử Uyên, là thiếp thân cung nữ của Niên thái quý phi
nương nương.”
“Nga? Nếu là thiếp thân cung nữ, vậy đối với những chuyện của chủ tử
ngươi hẳn là biết rất rõ ràng.” Dận Chân chợt trừng mắt: “Còn không mau
thành thật kể lại cho trẫm.”
“Dạ, dạ!” Tử Uyên nơm nớp lo sợ trả lời: “Chủ tử ở tại trong một thiên
điện của Vĩnh Hòa cung, mỗi lần Tuân Quận vương đến thăm Thái hậu, đều
sẽ kín đáo lén gặp riêng chủ tử, việc này không chỉ riêng nô tỳ biết, Tần ma
ma bên người Thái hậu nương nương cùng với vài cung nữ hầu hạ gần
người cũng đều biết ạ.”
“Việc này đã có bao lâu?”
“Từ hơn nửa năm trước đã có...”
“Thuốc ở trên người Niên thị từ đâu mà có?”
“Là, là Tần ma ma lén đưa cho chủ tử ạ.”