BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 80

Thời gian gặp mặt người thân bao giờ cũng có vẻ ngắn ngủi nhất, hai

canh giờ sau, mẹ Điềm Nhi và ca ca liền cáo từ ra về.

Lúc Dận Chân vén rèm đi vào, bắt gặp tiểu Phúc tấn nhà mình đang cau

mày, có vẻ không vui.

“Sao vậy?” Dận Chân ôm chầm vòng eo thon nhỏ của người nào đó, cúi

đầu hỏi: “Không vui sao?”

Điềm Nhi chôn trong lòng vị hôn phu đại nhân, có chút ủy khuất lắc

đầu. “Thiếp nhớ a mã, ngạch nương và ca ca!” Lúc ở nhà thì không cảm
thấy, sau khi lấy chồng, mới biết mình đã từng hạnh phúc may mắn cỡ nào.

“... Sau này nếu thấy nhớ ngạch nương nàng, thì thường xuyên mời bà

đến phủ là được.” Dận Chân không thích nhìn tiểu cô nương mọi ngày luôn
cười híp mắt có dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Điềm Nhi nghe vậy ánh mắt chợt sáng ngời, tiểu nha đầu từ trước đến

nay rất biết “đả xà thượng côn”* lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, chìa ra năm
ngón tay: “Năm ngày tới một lần được hông?”

(* dùng gậy đánh rắn, rắn thuận thế bò ngược lên, ý chỉ lợi dụng cơ hội)

Dận Chân: “....”

Điềm Nhi thanh âm mềm mỏng: “Nếu không, bảy ngày...?”

Dận Chân mài răng, không biết tại sao đối mặt với gò má phấn nộn kia,

hắn bỗng nhiên có loại xúc động muốn cắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.