Lúc này nàng đã biết, hôm nay gương mặt của San Hô, vì sao lại đỏ
khác thường rồi. Hu hu... Chắc chắn đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm
hại của mình rồi. Điềm Nhi vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, nàng không muốn
sống nữa...
Trong thư phòng, Dận Chân buông cuốn sổ con trong tay xuống. Hắn
sắc mặt nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên, tinh thần thoải mái, tâm tình
cực tốt.
Tô Bồi Thịnh bưng ly trà nhỏ, đặt đến tầm tay của chủ tử, cười hề hề
hỏi: “Gia, hôm nay dùng bữa ở chỗ phúc tấn ạ?”
Dận Chân ngẩng đầu liếc hắn một cái, mắng: “Lắm miệng!”
Tô Bồi Thịnh đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, há có thể không phân
biệt chủ tử đây là giận thật hat giận giả sao. Xem ra đêm qua âm thầm để
phúc tấn vào là làm đúng! Tô Bồi Thịnh trong lòng hung hăng cười thầm
hai tiếng.
Sau nửa canh giờ, Dận Chân quả nhiên đứng dậy, đi đến hướng Gia Hòa
viện.
Tiểu nha đầu kia, không biết đã tỉnh chưa? Hắn vẻ mặt lạnh nhạt, trong
lòng lại bắt đầu nghĩ chút nội dung “Không thích hợp cho thiếu nhi”, tiểu
nha đầu kia vẫn luôn yếu ớt, hôm qua lại bị mình lăn qua lăn lại thảm như
vậy, không biết hiện tại sao rồi?
Nhớ lại vài đoạn ngắn kịch liệt nào đó, khóe miệng Dận Chân không
khỏi hơi vẽ ra ý cười, ngay cả cước bộ cũng nhanh hơn vài phần.
Nhưng vào lúc này, từ xa xa có một bóng người đã đi tới trước mặt.
“Tỳ thiếp Triệu Giai thị thỉnh an bối lặc gia, gia vạn phúc kim an.”
Thiếu nữ tuổi vừa mới mười lăm, chậm rãi khẽ nhún người, khuôn mặt nhỏ