BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 91

nhắn trắng muốt dưới nắng chiều lóe lên ánh sáng mờ mờ.

Dận Chân dừng bước lại, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như

một. “Chuyện gì?”

Nghe thấy thanh âm lạnh như băng này, Triệu Giai thị không tự chủ

được co rúm lại một cái, nàng dùng sức nắm nắm khăn thêu trong tay, đánh
bạo thưa dạ nói: “Tỳ, tỳ, thiếp làm một kiện áo choàng mới cho gia...”

Dận Chân quét mắt nhìn bọc đồ bị ôm chặt trong lòng Triệu Giai thị.

Một loại cảm giác không vui nồng đậm lập tức xông lên đầu. Cho dù là làm
này nọ, cũng phải thưa bẩm với phúc tấn trước, hoặc là chờ mình đến viện
của nàng rồi lại đưa, chứ không quan tâm xông bừa lên chặn mình tại đây
như vậy, còn ra thể thống gì!

Khuôn mặt Dận Chân lập tức hóa đen, giọng nói lạnh như băng khiển

trách: “Làm càn!”

Triệu Giai thị trong lòng vốn đang căng thẳng, bị một tiếng quát to này

làm cho hồn phi phách tán, phù phù một tiếng liền quỳ lên mặt đất. Nước
mắt tí tách chảy xuống.

Nha hoàn Oanh Ca bên người vội vàng đỡ lấy chủ tử lung lay sắp đổ,

quỳ trên mặt đất luôn miệng nói: “Bối lặc gia bớt giận, bối lặc gia bớt giận.
Chủ tử nhà ta vì làm áo choàng này, mà mỗi đêm phải căng mắt dưới ánh
nến, tốn không biết bao nhiêu tâm tư, từng đường kim mũi chỉ trên áo đều
là một tấm chân tình với ngài a~ xin ngài niệm tình cho phần nhân tình
không tự kìm được này mà tha cho chủ của chúng nô tỳ đi!”

“Quả là một nha hoàn trung tâm hộ chủ.” Dận Chân sắc mặt âm độc

xoay xoay nhẫn ban chỉ trên ngón cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, thì
chịu thay cho chủ tử của các ngươi đi, Tô Bồi Thịnh, kéo nàng ta xuống,
phạt một trăm đại bản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.