BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 100

Cuối cùng thì cô cũng gặp lại được ông ở gần ga. Cô nhảy xổ vào ông và

đánh, cào, nhổ vào mặt ông trong khi ông tự vệ với những tiếng la hét chói
tai. Không thể tưởng tượng được là cái giọng trầm và mệt mỏi của Gabriel
Corte lại chứa đựng những nốt rung vàng và the thé đến thế, đàn bà và
hoang dại đến thế. Đói, sợ, kiệt sức đã khiến họ phát điên. Vừa thoáng nhìn
qua họ đã thấy đại lộ Nhà Ga vắng ngắt và hiểu rằng lệnh sơ tán thành phố
đã được ban ra.

Những người khác đã ở phía xa trên chiếc cầu có ánh trăng rọi sáng. Một

vài người lính mệt nhoài ngồi bệt dưới đất, thành từng nhóm nhỏ, trên mặt
đường lát. Một người trong số họ, một cậu thanh niên trẻ măng nhợt nhạt,
đeo cặp kính to, gắng sức đứng dậy và đến tách Florence và Corte ra khỏi
nhau.

- Nào, ông ơi... Này, bà ơi, bà không thấy xấu hổ sao?
- Nhưng các ô tô đâu cả rồi? - Corte thét lên.
- Dọn đi rồi, đã có lệnh.
- Nhưng mà ai ra lệnh? Nhưng mà tại sao? Mà còn hành lý của chúng tôi

nữa! Các bản thảo của tôi! Tôi là Gabriel Corte!

- Trời ơi, ông sẽ tìm lại được các bản thảo của ông thôi! Và hãy để tôi

nói cho ông biết là có những người còn mất mát nhiều hơn nữa!

- Đồ phàm tục!
- Tất nhiên rồi, ông ạ, nhưng...
- Ai đã ra cái lệnh ngu xuẩn ấy?
- Cái đó thì, thưa ông... Người ta đã ban ra nhiều lệnh chẳng thông minh

hơn đâu, tôi phải thừa nhận điều đó. Ông sẽ tìm lại được ô tô của ông và
các giấy tờ của ông, tôi tin chắc là như vậy. Trong lúc chờ đợi không nên ở
lại đây. Bọn Đức sẽ vào đây trong giây lát. Chúng tôi được lệnh phải làm
nổ nhà ga.

- Chúng tôi sẽ đi đâu đây? - Florence rên rỉ.
- Vào lại trong phố.
- Nhưng chúng tôi sẽ ở đâu?
- Chỗ thì chẳng thiếu. Tất cả mọi người đều chuồn rồi, - một người lính

đến gần họ và đứng lại cách Corte vài bước, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.