BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 99

17

Những thói quen ngày trước vẫn chơi xỏ Gabriel Corte: khi người ta làm

ông đau, hành động đầu tiên của ông là than phiền, chỉ đến hành động thứ
hai thì mới là tự vệ. Vội vã, kéo Florence theo mình, ông đi tìm ở Paray-le-
Monial ông thị trưởng, các hiến binh, một ông dân biểu, một ông tỉnh
trưởng, tóm lại là bất cứ một người đại diện chính quyền nào có thể trả lại
được cho ông bữa ăn tối đã bị mất. Nhưng thật là kỳ cục... những đường
phố vắng canh, những ngôi nhà câm lặng. Đến một ngã tư, ông đụng phải
một nhóm nhỏ gồm các bà có vẻ như đang đi lang thang không mục đích và
họ đã trả lời các câu hỏi của ông.

- Chúng tôi không biết, chúng tôi không phải người ở đây. Chúng tôi là

những người đi lánh nạn như ông thôi, - một bà trong nhóm nói thêm.

Một mùi khói phảng phất được làn gió nhẹ tháng Sáu cuốn đi bay đến

chỗ họ.

Được một lúc, họ tự hỏi ô tô của họ đỗ ở chỗ nào. Florence nhớ là đã để

xe lại ở gần ga. Gabriel nhớ tới một cái cầu có thể định hướng cho họ; mặt
trăng bình yên và tuyệt đẹp rọi sáng cho họ, nhưng tất cả các đường phố
trong cái thành phố nhỏ già nua này đều giống nhau. Khắp nơi là những
con chim bồ câu, những cột mốc cũ kỹ, những ban công chìa ra ở mặt bên,
những ngõ cụt tối đen.

- Một bài trí tồi cho sân khấu nhạc kịch, - Gorte rên rỉ.
Ngay mùi khói kia cũng là mùi của các cánh gà, nhạt nhẽo và bụi bặm,

với một mùi hôi hố xí xa xa. Trời rất nóng và mổ hôi chảy ròng ròng trên
trán ông. Ông nghe thấy tiếng gọi của Florence, cô đi sau ông và kêu lên:
“Đợi em với! Dừng lại đi, đồ hèn, đồ đểu! Anh ở đâu, Gabriel? Anh ở đâu?
Em không nhìn thấy anh nữa, Gabriel. Đồ con lợn!” Tiếng gào thét của cô
đập vào những bức tường cũ kỹ và tiếng vọng đẩy nó trở lại như những quả
bóng: “Đồ con lợn, lão già đểu giả, đồ hèn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.