BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 204

ngọc trai kia, cái nhẫn giản dị đính một viên hồng ngọc kia, những món quà
của Maurice thời họ còn trẻ mà bà đã từng yêu thích đến thế, lại không thể
bán được giá. Bà đưa những thứ này cho một người thợ kim hoàn trong khu
phố của bà, rồi lại đưa ra một cửa hàng lớn ở phố Paix, cả hai đều từ chối:
cái trâm và cái nhẫn được làm rất khéo nhưng họ chỉ quan tâm đến ngọc
thôi, mà những viên ngọc ở đây thì bé đến mức chẳng đáng để mua. Bà
Michaud thầm sung sướng với ý nghĩ giữ lại được tài sản của mình, nhưng
sự thể thì rành rành ra đó: đây là những của cải cuối cùng của họ. Thế mà
tháng Bảy đã trôi qua và làm hao hụt nghiêm trọng nguồn dự trữ của họ.
Thoạt đầu cả hai đều nghĩ đến chuyện đi tìm Corbin, giải thích cho ông ta
rằng họ đã làm hết sức mình để đi đến Tours và nếu ông ta cứ nhất định sa
thải họ, thì ít nhất ông ta phải trả họ số tiền bồi thường như dự kiến. Nhưng
họ đã khá quen thuộc cái ông Corbin của họ nên biết rằng mình chẳng đủ
sức chống lại ông ta. Họ không có đủ khả năng tài chính cần thiết để theo
kiện ông ta và Corbin chẳng phải là người dễ bị đe dọa. Thêm nữa họ cảm
thấy ghê tởm không chịu nổi khi phải xin xỏ cái con người mà họ căm ghét
và khinh bỉ ấy.

- Anh không thể làm việc đó được, Jeanne ạ. Đừng yêu cầu anh, anh

không thể làm việc đó được, - Maurice nói bằng một giọng dịu dàng và yếu
ớt. - Anh nghĩ là nếu anh đứng trước ông ta, anh sẽ nhổ vào mặt ông ta mất
và điều đó sẽ chẳng làm cho mọi chuyện ổn thỏa được.

- Không, - Jeanne nói, bất giác mỉm cười, - nhưng hoàn cảnh của chúng

ta kinh khủng thật, anh tội nghiệp của em ạ. Có thể nói là chúng ta đang
bước tới một cái vực sâu và chúng ta nhìn thấy khoảng cách cứ thu ngắn lại
theo mỗi bước chân mà không thể thoát ra khỏi được. Thật không chịu
đựng nổi.

- Thế nhưng vẫn phải chịu đựng thôi, - ông trả lời bằng một giọng bình

thản.

Ông đã từng chuyển giọng hệt như vậy để nói với bà, cái hồi ông bị

thương vào năm 1916 và bà được gọi đến bên ông ở bệnh viện: “Anh cho là
khả năng lành bệnh của anh là 4/10”. Ông đã suy nghĩ rồi nói thêm, đắn đo:
“Ba rưỡi, nói cho chính xác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.