BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 253

tường thấp, lũ mèo kêu gào. Xung quanh khu vườn có thể nhìn thấy khắp
vùng, những thung lũng nhỏ phủ đầy những cánh rừng thăm thẳm, tươi tốt,
bí ẩn, mang một màu xám dịu nhẹ của ngọc trai dưới ánh trăng.

Trong căn phòng rộng thênh thang và trống trải của mình, buổi tối Lucile

cảm thấy khó chịu. Hồi trước Gaston ngủ ở đây; anh ta cởi quần áo, làu
nhàu, xê dịch đồ đạc: đó là người chung sống cùng cô, là một con người.
Từ gần một năm nay, không có ai cả. Không một tiếng động. Ở bên ngoài,
tất cả đều ngủ yên. Bất giác, cô lắng tai nghe, rình một dấu hiệu sống ở
phòng bên cạnh, nơi viên sĩ quan Đúc ngủ. Nhưng cô chẳng nghe thấy gì
hết: có lẽ hắn còn chưa về? Hay là những bức tường dày đã bóp nghẹt các
âm thanh? Hay là có thể hắn cũng đang bất động và lặng lẽ như cô? Một lát
sau cô nghe thấy một tiếng động nhẹ, một hơi thở, rồi một tiếng huýt sáo
khe khẽ, và cô nghĩ là hắn đang đứng bên cửa sổ và ngắm nhìn khu vườn.
Hắn có thể nghĩ gì nhỉ? Cô không sao tưởng tượng nổi: tuy không cố ý,
nhưng cô không gán cho hắn ta những suy nghĩ, những mong muốn tự
nhiên của một người bình thường. Cô không thể tin được rằng hắn đang
ngắm khu vườn một cách hoàn toàn vô hại, rằng hắn mê thích ánh lấp lánh
của ao cá nơi có những cái bóng lặng lẽ ánh bạc lướt qua: những con cá
chép cho bữa ăn tối mai. “Hắn đang hớn hở,” cô tự nhủ. “Hắn nhớ lại các
trận đánh, hắn thấy lại những nguy hiểm đã qua. Lát nữa hắn sẽ viết thư về
nhà, về Đức, cho vợ hắn - không! chắc hắn chưa có vợ đầu, hắn còn trẻ
lắm, - cho mẹ hắn, cho một cô vợ chưa cưới, cho một cô tình nhân; hắn sẽ
viết: ‘Anh đến ở trong một ngôi nhà Pháp; bọn anh không phải chịu cực
khổ gì cả, Amalia ạ, (cô ta chắc phải tên là Amalia, hay là Cunégonde hoặc
Gertrude, cô nghĩ, cố ý tìm những cái tên trúc trắc, lố bịch), bởi bọn anh là
những người thắng trận.’ ”

Bây giờ thì cô không còn nghe thấy gì nữa; hắn không động đậy, hắn nín

thở. “Tio”, một con cóc kêu trong bóng tối. Nghe giống như một tiếng nhạc
trầm và nhẹ nhàng cất lên, một nốt run rẩy và thuần khiết, một bong bóng
nước vỡ ra với một tiếng vang trong trẻo. “Tio, tio...” Lucile lim dim mắt.
Thật thanh bình, buồn bã và xa thẳm... Thỉnh thoảng, có cái gì đó trong cô
thức dậy, nổi loạn, đòi tiếng ồn, cử động, mọi người. Đòi cuộc sống, lạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.