BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 270

- Cô không cần phải tán chuyện với bọn chúng đâu.
Bà vợ xấu hổ. Bà lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, rót cà phê, cắt

những lát bánh cho lũ con. Một tiếng ồn ào vui vẻ vang lên phía bên ngoài.
Tiếng cười, tiếng lách cách của vũ khí, tiếng bưóc chân và giọng nói của
bọn lính tạo thành một sự inh ỏi vui tai. Người ta chẳng biết vì sao, người
ta thấy trong lòng nhẹ nhõm. Có thể là vì trời đẹp? Bầu trời kia, xanh thẳm,
dường như đang nhẹ nhàng nghiêng xuống chân trời và vuốt ve mặt đất.
Những con gà mái ngồi xệp trong bụi: thỉnh thoảng chúng lại rũ lông với
tiếng kêu cục ta cục tác ngái ngủ. Những cọng rơm, những sợi lông tơ, một
thứ phấn hoa không sờ nắm được bay trong không khí. Đang là mùa làm tổ.

Thị trấn vắng đàn ông đã lâu đến nỗi thậm chí bọn kia, những kẻ xâm

lược ấy, có vẻ như cũng tìm được chỗ ở đây. Chúng cảm thấy điều đó,
chúng thoải mái phơi người dưới ánh mặt trời; thấy chúng, các bà mẹ có
con là tù binh hay có con là lính bị giết trong chiến tranh lầm rầm kêu gọi
sự trừng phạt của Chúa Trời trút lên đầu chúng, nhưng các cô gái trẻ thì
nhìn chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.