BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 288

bật khóc, và tôi, tôi cảm thấy mình là một tên tội phạm. Thế nhưng đó có
phải là lỗi của tôi đâu... và lẽ ra tôi có thể nói với cô ấy là tôi đây, tôi cũng
đã kết hôn, và bị chia cách với vợ tôi vì chiến tranh.

- Ông đã kết hôn rồi à?
- Vâng. Điều đó làm bà ngạc nhiên sao? Bốn năm hôn nhân. Bốn năm

làm lính.

- Ông trẻ quá!
- Tôi hai mươi tư tuổi, thưa bà.
Họ im lặng. Lucile lại tiếp tục thêu. Viên sĩ quan quỳ trên mặt đất, bắt

đầu nhặt những quả dâu; hắn đặt dâu vào lòng bàn tay hắn, Bubi đến sục
cái mõm đen và ẩm ướt vào để lấy dâu.

- Bà sống một mình ở đây với bà mẹ của bà á?
- Đó là mẹ chồng tôi; chồng tôi là tù binh. Ông có thể hỏi mượn một cái

đĩa trong bếp để đựng dâu.

- A, tốt quá... Cám ơn bà.
Một lát sau hắn trở lại với một cái đĩa to màu xanh và tiếp tục hái dâu.

Rồi hắn mời Lucile ăn dâu, cô lấy vài quả và bảo hắn ăn những quả khác.
Hắn đứng trước mặt cô, dựa lưng vào một thân cây anh đào.

- Ngôi nhà của bà thật đẹp, thưa bà.
Bầu trời bị che phủ bởi màn hơi nước nhẹ, và dưới thứ ánh sáng dlu dịu

ấy, ngôi nhà có màu đất đỏ, gần như hồng, gợi nhớ đến màu của một loại
vỏ trứng; hồi bé, Lucile gọi những quả trứng đó là trứng nâu và cô thấy
chúng có vẻ ngon hơn những quả trứng khác, hơn những quả trứng trắng
bóc mà phần lớn gà mái đẻ ra. Kỷ niệm ấy khiến cô mỉm cười; cô nhìn ngôi
nhà, với cái mái lợp đá phiến đen phơn phớt xanh, mười sáu ô cửa sổ với
những cánh cửa thận trọng hé mở để ánh nắng mùa xuân khỏi rọi tới làm
bạc màu nhứng bức trướng treo tường, với quả chuông to han gỉ không bao
giờ cất tiếng ở phần trán tường, với mái hiên lợp kính in bóng bầu trời. Cô
hỏi:

- Ông thấy nó đẹp à?
- Có thể nói đây là nơi ở của một nhân vật trong tiểu thuyết Balzac. Một

viên chưởng khế tỉnh lẻ giàu có lui về làng sống chắc hẳn đã cho dựng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.