BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 293

- Vào lúc này đây ở Dijon có một người đàn bà đang đan áo len cho

Gaston, làm cho anh ấy những món đồ ngọt, gửi cho anh ấy những gói
hàng và hẳn là viết cho anh ấy: “Em buồn lắm khi chỉ có một mình, trong
chiếc giường to của chúng ta đêm nay, sói tội nghiệp của em ơi.”

- Một người đàn bà yêu nó, - bà Angellier thì thầm, và cặp môi bà

chuyển sang màu hoa tú cầu héo, trở nên mảnh và sắc như một sợi chỉ.

“Lúc này chắc bà ấy sẵn sàng đuổi mình đi để đặt ả bán mũ vào chỗ của

mình,” Lucile tự nhủ, và với sự nham hiểm không bao giờ rời bỏ ngay cả
những người phụ nữ tốt nhất, cô nói bóng giò:

- Đúng là đối với anh ấy thì cô ta giá trị... giá trị lắm... Mẹ chỉ việc nhìn

những cuống phiếu trong quyển séc của anh ấy thì thấy. Con tìm thấy
quyển séc đó trong phòng làm việc của anh ấy sau khi anh ấy ra đi.

- Nó phải tốn tiền cho cô ta ư? - bà Angellier khiếp sợ thốt lên.
- Vâng, con chẳng quan tâm đến chuyện đó.
Một khoảng im lặng kéo dài. Vang lên những âm thanh quen thuộc của

buổi tối: tiếng đài của nhà hàng xóm phát ra từng tiếng tách bạch một chuỗi
các nốt nhạc đơn điệu, rên rỉ và chói tai như nhạc Ả-rập hay như tiếng ve
kêu: đó là đài BBC của London bị các làn sòng địch làm nhiễu, đâu đó,
trong đêm, tiếng thì thầm huyền bí từ một con suối mất hút giữa vùng quê,
tiếng “tio” nài nỉ, khát khao của con cóc gọi mưa. Trong phòng, chùm đèn
treo cổ bằng đồng, được nhiều thế hệ chà xát và đánh bòng đến mức đã mất
đi ánh vàng rực hồng của nó và chuyển sang màu vàng nhợt nhạt của trăng
thượng huyền, rọi sáng chiếc bàn và hai người phụ nữ. Lucile cảm thấy
buồn và hối hận.

“Sao mình lại nổi nóng vô cớ thế?” cô nghĩ. “Lẽ ra mình cứ nghe bà ấy

mắng mỏ và im lặng. Bây giờ bà ấy sẽ còn day dứt hơn. Bà ấy sẽ muốn
biện bạch cho con trai bà, hòa giải mình với anh ấy… Trời ơi, phiền quá!”

Bữa ăn kết thúc mà bà Angellier không hé miệng. Sau bữa ăn tối, họ vào

phòng khách, tại đó bà đầu bếp thông báo có bà tử tước De Montmort đến
thăm. Bà lớn này, đương nhiên, không giao thiệp với giới tư sản trong làng;
bà ta mời họ đến nhà mình không nhiều hơn là mời các tá điền của bà,
nhưng khi cần nhờ vả một việc, bà ta đến tận nhà họ để yêu cầu một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.