BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 333

Dù vậy vẫn có cái gì đó buồn cười trong gian phòng này và nhất là trong

vẻ mặt ngượng ngùng của đám lính và viên sĩ quan. Gã này nhìn thấy ánh
mắt của Lucile và vẻ chê trách của cô; hắn nói gay gắt:

- Bố mẹ tôi từng có một biệt thự bên bờ sông Rhin; quân lính của các vị

đã chiếm giữ biệt thự ấy trong cuộc chiến tranh trước; họ đã phá hỏng
những nhạc cụ hiếm và quý giá đã tồn tại trong gia đình tôi từ hai trăm
năm, và họ xé vụn những cuốn sách từng thuộc sỏ hữu của Goethe.

Lucile không thể nhịn được cười; hắn bào chữa với cái giọng khó chịu và

phật ý như một cậu bé bị kết tội về một việc làm xấu và phẫn nộ trả lời:
“Nhưng thưa bà, có phải tôi là người làm điều đó đầu tiên đâu, đấy là bọn
khác chứ...’

Cô cảm thấy một sự thích thú rất đàn bà, một sự dịu ngọt nhục cảm khi

nhìn thấy cái vẻ con nít này trên một gương mặt mà, dù thế nào đi nữa,
cũng là của một kẻ thù sắt đá, một chiến binh nghiệt ngã. “Không nên lẩn
tránh chuyện tất cả chúng ta đều đang ở trong tay anh ta,” cô nghĩ. “Chúng
ta không có khả năng tự vệ. Nếu như cuộc sống và tài sản của chúng ta còn
nguyên vẹn, thì đó chỉ là vì anh ta muốn thế.” Cô gần như thấy sợ những
tình cảm đang thức dậy trong mình, nó giống như thứ tình cảm mà có lẽ cô
sẽ cảm thấy khi vuốt ve một con thú hoang dã, một cái gì đó dữ dội và thích
thú, một sự pha trộn giữa cảm giác mủi lòng và nỗi khiếp sợ.

Cô muốn đóng kịch như vậy lâu hơn nữa; cô nhíu mày.
- Các ông phải thấy xấu hổ chứ! Những ngôi nhà bỏ trống này nằm dưới

sự bảo vệ của quân đội Đức, của danh dự quân đội Đức!

Hắn vừa nghe cô nói vừa dùng một chiếc roi mảnh quất nhẹ lên chỗ mép

gập ở đôi bốt của mình. Hắn quay về phía bọn lính và xẵng giọng nói với
chúng một cách gay gắt. Lucile hiểu là hắn ra lệnh cho bọn này thiết lập lại
trật tự trong nhà, sửa chữa những thứ bị hỏng, lau sàn nhà và đồ gỗ. Khi
hắn nói tiếng Đức, nhất là bằng cái giọng chỉ huy này, âm giọng hắn rung
rung và vang như tiếng kim loại nó đem lại cho Lucile một khoái cảm
giống như một cái hôn hơi thô bạo kết thúc bằng miếng cắn. Cô khẽ đưa
hai bàn tay lên đôi má nóng bỏng của mình và tự nói với chính mình: “Thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.