BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 339

hoàng yên mà bọn Đức tưởng là cái giỏ đựng xa lát mà các chủ nhân đòi và
nhiều đồ vật khác. Cuối cùng, đi cuối đoàn người là Lucile và viên sĩ quan.
Họ đi qua thị trấn dưới những ánh mắt tò mò của đám phụ nữ, người ta
nhận thấy là họ không nói chuyện với nhau, họ thậm chí không nhìn nhau
và trông họ tái mét; viên sĩ quan có vẻ lạnh băng và khó hiểu. Đám phụ nữ
thì thầm:

- Chắc là cô ấy đã nói cho hắn biết cô ấy nghĩ thế nào... rằng thật đáng

xấu hổ khi để một ngôi nhà trong tình trạng như thế. Hắn đang tức điên lên.
Có thế chứ! Bọn chúng không quen thấy người ta chống lại chúng! Cô ấy
có lý đấy! Chúng ta có phải là chó đâu! Cô Angellier trẻ này can đảm thật,
cô ấy không sợ, - đám phụ nữ nói.

Thậm chí một người trong đám này, bà già chăn một con dê cái (chính là

bà già bé nhỏ từng nói với đám phụ nữ nhà Angellier khi họ đi lễ đọc Kinh
chiều, hôm Chủ nhật ngày lễ Phục sinh về: “Cái bọn Đức này ấy à, rặt
những thứ xấu xa.”), một phụ nữ rất nhỏ bé chất phác, tóc bạc, mắt xanh,
đã thì thầm khi đi ngang qua gần Lucile:

- Nào, cô ơi! Hãy chứng tỏ cho bọn chúng; là chúng ta không sợ! Ông

chồng tù binh của cô sẽ tự hào về cô đấy, - bà nói thêm, và bà bật khóc,
không phải vì bà cũng có người thân là tù binh, bởi lẽ bà đã quá tuổi có
chồng và con trai ra trận từ lâu rồi, mà vì các thiên kiến tồn tại dai dẳng
hơn những đam mê và vì bà là một người yêu nước và đa cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.