BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 381

ra như thế nào. Tôi chẳng biết gì hơn ngoài thông báo của cảnh sát. Anh ta
đã giết ai? Chỉ một tên Đức thôi à? Anh ta có làm bị thương những tên khác
không? Đó là một tên có cấp bậc... ít nhất là một sĩ quan cấp tá chứ?

“Bà ấy thoải mái chưa kìa,” Lucile nghĩ, “bà ấy đáp lại tất cả những lời

kêu gọi chết chóc, đổ máu ấy một cách nhanh nhẹn chưa kia... Những
người mẹ và những người phụ nữ đang yêu, những con thú cái hung dữ.
Mình thì không là mẹ mà cũng chẳng phải đang yêu (Bruno? Không...
không nên nghĩ đến Bruno vào lúc này, không nên thế...), mình không thể
đón nhận câu chuyện này bằng cách giống như thế. Mình dửng dưng hơn,
lạnh lùng hơn, bình thản hơn, văn minh hơn, mình nhất quyết tin như vậy.
Và hơn nữa... mình không thể tưởng tượng được là cả ba người chúng ta
quả thực đang đánh liều với cái đầu của chúng ta... Điều đó có vẻ như quá
mức, cường điệu, thế nhưng Bonnet đã chết... đã bị người nông dân kia giết
chết, người mà một số coi là tên tội phạm và những người khác thì coi là
anh hùng... Còn mình? Mình cần phải quyết định đứng về phía nào. Mình
đã quyết định rồi đấy, đã quyết định... ngoài ý muốn của mình. Thế mà
mình đã tưởng là mình tự do...”

- Mẹ cứ đích thân hỏi Sabarie ấy, mẹ ạ, - cô nói. - Con đi gặp anh ta và

dẫn đến chỗ mẹ đây. Mẹ hãy ngăn anh ta hút thuốc lá nhé; trung úy có thể
ngửi thấy trong nhà có mùi một thứ thuốc lá không phải của ông ta. Đó là
mối nguy hiểm duy nhất, con nghĩ thế; bọn họ sẽ không lục soát nhà ta đâu;
bọn họ chẳng còn tin mấy vào việc có người dám che giấu anh ta ở ngay
trong thị trấn. Bọn họ sẽ ập xuống các trang trại. Nhưng chúng ta cũng có
thể bị tố cáo.

- Người Pháp không bán lẫn nhau đâu, - người đàn bà già kiêu hãnh nói.

- Cô đã quen điều đó, cô bé ạ, kể từ khi cô quen biết bọn Đức.

Lucile nhớ lại một câu chuyện mà trung úy von Falk kể riêng với cô: “Ở

Bộ Chỉ huy, ngay hôm chúng tôi mới đến, đã có một gói thư nặc danh đang
đợi chúng tôi. Mọi người cáo buộc lẫn nhau về tội tuyên truyền cho quân
Anh và tội theo De Gaulle, tội mua vét thực phẩm, tội làm gián điệp. Nếu
phải tin vào điều đó, cả vùng sẽ bị đi tù! Tôi đã bảo đem vứt trọn cả đống
vào lửa. Con người chẳng đáng giá cao, và sự bại trận đã đánh thức những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.