BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 387

ngừng và họ hy vọng có được đôi chút khuây khỏa thay vào nỗi buồn chán
hàng ngày. Hắn không muốn nghĩ đến Bonnet, cũng chẳng muốn tưởng
tượng ra những điều xì xào trong những ngôi nhà xám xịt, lạnh lẽo, thù
địch, với những cánh cửa đóng kín kia. Hắn muốn nói, giống như một đứa
trẻ rnà người ta đã hứa cho đi xem xiếc và rồi người ta lại muốn giữ ở nhà
với cái cớ là có một người họ hàng lớn tuổi và chán ngắt đang bị ốm:
“Nhưng chuyện đó chẳng có dính dáng gì cả. Đó là chuyện của bố mẹ chứ.
Chuyện đó đâu có liên quan đến con?” Chuyện đó đâu có liên quan đến
hắn, Bruno von Falk? Hắn không chỉ là người lính của đế quốc Đức. Hắn
không chỉ bị thôi thúc bởi những lợi ích của trung đoàn và của Tổ quốc.
Hắn là kẻ người nhất trong các con người. Hắn nghĩ rằng cũng như tất cả
mọi người hắn tìm kiếm hạnh phúc, sự tự do phát triển những khả năng của
mình và (cũng như tất cả những người khác, than ôi, vào cái thời buổi này)
điều mong muốn chính đáng ấy đã luôn luôn bị ngăn trở bởi một thứ lý do
quốc gia có tên gọi là chiến tranh, an ninh công cộng, sự cần thiết phải duy
trì uy thế của đội quân chiến thắng. Có chút gì giống như những đứa con
của các hoàng tử chỉ sống vì những ý đồ của các vị vua, cha của họ. Hắn
cảm thấy cái vương quyền ấy, cái ánh hào quang uy thế của cường quốc
Đức hắt lên người hắn ấy khi hắn đi trên những đường phố Bussy, khi hắn
cưỡi ngựa qua một làng, khi hắn gõ đinh thúc ngựa vang lên trên ngưỡng
cửa của một ngôi nhà Pháp. Nhưng điều mà dân Pháp không thể hiểu, đó là
hắn không kiêu căng cũng chẳng ngạo mạn, mà khiêm nhường một cách
chân thành, hoảng sợ trước tầm quan trọng của trách nhiệm của mình.

Nhưng chính hôm nay, hắn không muốn nghĩ đến chuyện đó. Việc hắn

thích hơn là giải khuây bằng cách nghĩ về vũ hội hoặc là mơ mộng tới
những điều không thể thực hiện được, về một Lucile ngay sát bên hắn
chẳng hạn, một Lucile có thể theo hắn đi dự hội... Ta thật hoang tưởng, hắn
mỉm cười tự nhủ. Chà! Mặc kệ! Trong tâm hồn ta, ta tự do. Trong tâm trí
mình, hắn vẽ lên một chiếc váy cho Lucile, không phải một chiếc váy của
thời này, mà giống như bản sao một bức tranh của trường phái lãng mạn;
một chiếc váy trắng với những diềm rộng bang mousseline, xòe ra như một
tràng hoa, để khi khiêu vũ với nàng, ôm nàng trong tay, thỉnh thoảng hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.