BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 404

khi tôi tìm được bạn bè.

- Tôi không quen ai ở Paris cả, - Lucile nói khẽ. - Nhưng dù thế nào đi

nữa, anh cũng cần phải có giấy căn cước.

- Ngay khi tôi tlm lại được bạn bè, tôi sẽ có giấy tờ, thưa bà Lucile.
- Bằng cách nào? Các bạn anh làm gì vậy?
- Làm chính trị, - Benoît nói ngắn gọn.
- À! Những người cộng sản, - Lucile nói khẽ, khi nhớ lại một vài điều

đồn đại trong vùng về những suy nghĩ, những cách hành động của Benoît. -
Những người cộng sản hiện giờ đang bị truy đuổi. Anh có thể mất mạng
đấy.

- Đó không phải là lần đầu tiên mà cũng chẳng phải là lần cuối cùng,

thưa bà Lucile, - Benoît nói. - Rồi cũng quen đi.

- Thế đi Paris bằng cách nào? Đi tàu hỏa thì không thể được; dấu hiệu

nhận dạng của anh đã bị đưa đi khắp nơi.

- Đi bộ. Đi xe đạp. Khi tôi vượt ngục, tôi đã đi bộ, tôi không sợ chuyện

đó.

- Các hiến binh...
- Những người đã cho tôi ngủ nhờ nhà họ hai năm trước sẽ nhận ra tôi

và họ sẽ không đi bán tôi cho hiến binh đâu. Ở đó lại có cơ may hơn ở đây
vì ở đây có nhiều người ghét tôi. Tồi tệ nhất là ở trong vùng. Ra ngoài,
người ta chẳng yêu tôi mà cũng chẳng ghét tôi. Như thế dễ hơn.

- Con đường dài như thế, đi bộ, một mình...
Bà Angellier, cho đến lúc này không nói gì và đang đứng gần cửa số,

ngắm bọn Đức lăng xăng đi lại trên quảng trường bằng đôi mắt nhợt nhạt
của mình, bỗng giơ tay lên ra hiệu cảnh báo.

- Có người đi lên đây.
Cả ba người im bặt. Lucile xấu hổ vì nhịp đập của quả tim mình; nó đập

dữ dội và hối hả đến nỗi hai người kia dường như nghe thấy được. Bà già
và người nông dân vẫn thản nhiên. Họ nghe thấy giọng nói của Bruno ở
phía dưới; hắn tìm Lucile; hắn mở nhiều cánh cửa. Hắn hỏi bà đầu bếp:

- Bà có biết bà chủ trẻ ở đâu không?
- Bà ấy đi ra ngoài, - Marthe trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.